Một đêm dài, trong màn đêm tĩnh lặng, tựa mình bên thanh lan can sắt lạnh lẽo, nhiều suy tư bộn bề vội quên. Đâu đó bên ngoài kia, dưới ánh đèn đường màu vàng buồn, có những loài vật vẫn đang âm thầm tồn tại, chúng mò mẫm kiếm ăn ở những nơi dơ bẩn nhất, chúng ăn những thứ chúng ta vô tình hay cố ý để lại, với bộ lông màu đen, thoắt ẩn thoắt hiện, len lỏi mọi ngóc ngách, chúng cần mẫn tồn tại bên cạnh chúng qua nhiều năm tháng, dù chúng ta luôn xem chúng là kẻ thù, loài chuột chù hôi hám. Tổ tiên loài chuột đã có trước cả khi con người xuất hiện. Chúng được sinh ra, thích nghi và tồn tại cho đến ngày hôm nay. Với ý chí sinh tồn mãnh liệt, chúng thực sự là sinh vật mạnh mẽ nhất, chúng không hề biết rằng, sự tồn tại của chúng lại bị con người vô lý căm ghét. Chúng xấu xí, chúng hôi hám, chúng mang trên mình vô số vi khuẩn gây nguy hiểm cho chúng ta, nhưng chúng đâu muốn vậy, chúng phải kiếm ăn ở những nơi dơ bẩn đầy những thứ độc hại, nhưng chẳng phải những nơi ấy là do chính con người chúng ta tạo nên hay sao? Tại sao chúng ta lại ghét chúng? Hàng năm dòng dõi chuột đã phải hiến tế cho con người cả trăm triệu mạng để làm biết bao thử nghiệm kinh khủng, đau đớn, thậm chí là chết. Chúng còn giúp con người dò tìm bom đạn chiến tranh ở những vùng chiến sự, cứu được hàng chục nghìn người mỗi năm, chẳng phải chúng là ân nhân của con người hay sao? Chúng có tội gì chứ, chúng chỉ là một sinh vật bình thường như những sinh vật khác mà thôi. Loài chuột hiền lành ấy, có họ hàng cùng loài thỏ trắng đáng yêu, chỉ vì khác màu lông, khác cách kiếm ăn mà chúng bị ghét bỏ, thật bất công. Nếu được lựa chọn, chẳng ai, chẳng sinh vật nào muốn là loài gặm nhấm dơ bẩn sống dưới cống rãnh lạnh lẽo và dơ dáy, chúng sinh ra đã là loài chuột xấu xí, chúng không thể lựa chọn cách sống khác được, vì thế đừng ghét bỏ loài chuột đáng thương. Và chúng ta cũng đừng nên ghét bỏ những người xấu xí hay không may mắn bị khuyết phần trên cơ thể, bởi họ cũng đâu thể lựa chọn một cơ thể hoàn hảo.