Làm quản lý ở một công ty có gần 500 nhân viên nên không phải ai tôi cũng biết rõ. 500 con người là 500 câu chuyện và 500 mảnh đời khác nhau. Tình cờ 1 lần do công việc tôi đã tiếp xúc và lắng nghe tâm sự của 1 trong 500 mảnh đời ấy. Đó là một cô bé hơn 20 tuổi. Em có khuôn mặt rất đẹp với đôi mắt sáng, nụ cười rạng rỡ. Nhìn em ai cũng nghĩ cuộc sống của em hẳn hạnh phúc và đủ đầy lắm. Nhưng ít ai biết ẩn sau vẻ ngoài hồn nhiên ấy là cả một câu chuyện dài về sự đam mê và những nỗi lòng không phải lúc nào cũng sẵn sàng cởi bỏ. Không may mắn như nhiều gia đình khác, từ nhỏ em đã sớm quen với việc thiếu vắng người đàn ông trong nhà. Khi em gái em chào đời cũng là lúc em phải nhường ba mình cho một người phụ nữ khác. Ba mẹ con tự đùm bọc yêu thương nhau từ đó. Thấm thoắt cũng đã gần 20 năm. Thời gian là phương thuốc xoa dịu vết thương. Và cũng chính thời gian giúp người ta lãng quên tất cả. Em không trách người ấy dẫu từ ngày ra đi chưa một lần quay về xem mẹ con em sống ra sao. Nhưng cũng không ai có thể bắt em nhớ gương mặt của người đã cho em một nửa hình hài vóc dáng hôm nay. Cuộc sống vốn dĩ phức tạp nên em không muốn làm phức tạp thêm một gia đình khác nữa. Tốt nghiệp cấp 3 trong khi những bạn bè cùng trang lứa háo hức nộp đơn vào các trường đại học với mong muốn tiếp tục sự nghiệp học hành trên một giảng đường nào đó thì em lặng lẽ gói ghém ước mơ của mình và xin đi làm công nhân trong khu công nghiệp gần nhà với mong muốn đỡ đần gánh nặng cuộc sống đang đè lên đôi vai người mẹ. Em quyết định lựa chọn màu áo xanh truyền thống của tập đoàn SWCC. Môi trường làm việc thân thiện, anh chị em hòa đồng và đặc biệt là công ty ấy đã cho em một thu nhập ổn định để hàng tháng em có thể phụ giúp mẹ vơi bớt nhọc nhằn nuôi nấng đứa em gái bé bỏng đang tuổi ăn tuổi lớn. Em vẫn nhớ như in ngày cầm tháng lương đầu tiên về đưa cho mẹ em vui mừng đến thế nào. Thời gian cứ lặng lẽ lăn những bước đi đều đều của nó. Em từng nghĩ tới chuyện lấy chồng để làm chỗ dựa cho mẹ khi tuổi già đang dần kéo đến. Nhưng rồi vết thương lòng và ký ức hằn sâu về sự đổ vỡ đã làm cho em từ bỏ ý nghĩ ấy. Và đúng vào lúc chống chếnh nhất cái đam mê tưởng đã ngủ yên hôm nào bỗng dưng sống dậy khỏa lấp những suy nghĩ tiêu cực về cuộc sống đang bủa vây em. Ước mơ được hóa thân vào các nhân vật, đứng trên sân khấu lột tả những buồn vui của một kiếp nhân sinh thôi thúc em hơn bao giờ hết. Em dành dụm, em sắp xếp thời gian, em khắc phục những khó khăn hiện tại để tham gia một lớp diễn xuất của đài truyền hình. Vừa đi học vừa đi làm đúng là không dễ. Nhiều hôm vừa tan học em chỉ kịp ăn uống qua loa và lao đến cho kịp giờ làm. Đã có lúc em muốn từ bỏ nhưng với đam mê sẵn có, với nhiệt huyết của tuổi trẻ em vẫn kiên định theo đuổi ước mơ của mình. Ánh mắt em long lanh khi em kể cho tôi nghe về những lần đi tập diễn. Từ lúc bỡ ngỡ gượng gạo cho tới khi đủ tự tin đứng trước máy quay là một hành trình không phải ai cũng có quyết tâm đi hết. “ Em nghĩ có nỗ lực và đam mê chắc chắn em sẽ thành công” em nói với tôi bằng một giọng quyết tâm và khuôn mặt sáng bừng. Tôi cảm nhận được một nghị lực mạnh mẽ ẩn sau thân hình mảnh mai ấy. Đúng là tuổi trẻ dám nghĩ dám làm. Dù em đang là công nhân trong doanh nghiệp tôi làm. Tôi vẫn ủng hộ ước mơ và hoài bão của em. Trong cuộc sống dù ở lĩnh vực nào chúng ta cũng cần lắm sự lạc quan, nỗ lực và đam mê. Tôi chúc em thành công với mơ ước của mình.