Hắn tên Sam Một ngày bạn trở về và hắn đang nằm trên sô pha của bạn, túi đồ của hắn dựng ở đầu kia chiếc ghế. Bạn không quen hắn nhưng hắn ra vẻ tự nhiên như ở nhà. Bạn bảo hắn đi đi. Hắn cười khẩy. "Đố đuổi được" Mặc dù bạn đã gọi cảnh sát đến rước hắn đi, nhưng bạn không đủ khả năng chi trả để giữ hắn bên ngoài mãi, thế là bạn phải tự thân vận động. Bạn nấu đồ healthy. Bạn mua máy chạy bộ và bắt hắn chạy. Bạn cố làm cho hắn rệu rã, sao cho cuộc sống khi ở cùng bạn thật không-thể-chịu-đựng-được để khiến hắn rời đi. Một ngày bạn về nhà và lại thấy đồ đạc hắn vương vãi khắp nơi. Dao cạo râu của hắn gác trên giá nhà tắm, một lớp râu vụn phủ trên bồn rửa mặt. Quần bò của hắn, dính nhớp những tương cà và phủ đầy vụn bánh, đang chui trong giỏ đồ giặt của bạn. Máy chơi game của hắn treo trên tv nhà bạn. Bạn không có hơi sức để chấp hắn, không phải hôm nay. Bước qua phân của hắn, bạn trở về phòng và lặng lẽ dập cửa. Bạn cũng chẳng muốn đàn đúm. Không phải với tên này. Sáng hôm sau bạn vừa ngóc đầu dậy đã nghe tiếng hắn chế nhạo. Toàn những lời rủa xả thô lậu. Những lời đay nghiến về việc bạn không đủ tốt, bạn béo, bạn xấu. Sếp cho rằng bạn chẳng làm ra trò trống gì và bạn bè giả vờ chơi với bạn chỉ vì thương hại. Nước dãi hắn bắn vào cánh tay trần của bạn, khi bạn bước qua đống hổ lốn của hắn và ra khỏi cửa. Bạn đi làm và bị muộn giờ. "Em xin lỗi, em không thể...Sam, hắn, ờ...em không thể rời nhà đúng giờ..." "Ôi trời, em định cứ thế mà đổ lỗi à? Đuổi hắn đi ngay." "Em đã cố, và..." "Thì cố nữa. Em đã thử chạy chưa? Thằng em anh đã làm thế, có tác dụng với nó đấy." "Dạ, vầng, nhưng..." "Nói thật nhé, anh cũng không chắc là anh có tin nổi cái câu chuyện về 'thằng Sam' của em hay không nữa. Nghe như một cái cớ để chây lười ấy, theo anh là vậy.” Khoảnh khắc này, bạn học được rằng, vấn đề của bạn thật vô căn cứ. Đấy không phải lỗi của Sam Mà là lỗi của bạn. Bạn đến bên ghế và cầm bức hình gia đình mình lên. Trong nhà bạn ngập ngụa những quần bẩn, giày rách và tóc bết của hắn. Trên mặt bạn, là mặt hắn. Bạn mua chút đồ ăn nhanh đem về, Đẩy cửa trước vào nhà, bạn lầm lũi bước qua đống đồ của Sam và ném cho hắn túi thức ăn ngay khi bước vào. "Thứ mập địch." Bạn không nói gì. Bạn bước qua bếp nhìn đống bát đũa chất chồng, cửa tủ trữ đồ ăn mở tung, phô ra những ngăn trống không. Chân bạn dính vào sàn nhà nới có thứ gì đó bị đổ ra và chẳng hề được lau dọn. Từ một phòng khác, bạn nghe thấy: "Ê! Hôm nay đã có ai bảo mày là đồ ăn hại chưa?" Bạn khóc. "Chà, nếu chưa ai - thì mày là đồ ăn hại chết bầm." Bạn đóng sầm cửa thì thấy giường mình còn chưa được dọn, mớ râu tóc dơ dáy của Sam lại dính trên gối. Bạn cuộn mình trên sàn. Bạn nghĩ về việc tự giết mình và Sam lại xuất hiện, đá vào sườn bạn. "Làm đi. Làm đi. Làm đi. Thách mày đấy." Giữa những hơi thở gấp và tiếng kêu la của bạn, hắn vẫn lấn tới. "Tao cá là mày đếch dám. Tao cá mày chỉ là đứa đớn hèn, thứ ngu độn thảm hại không xương nên mày lấy đâu ra gan làm việc đó." "Mày còn sống làm gì nữa? Buồn bỏ mẹ thế này. "Tốt nhất là mày đi chết đi, thật sự. Mày không nghĩ là bố mẹ mày thất vọng về mày lắm sao? Cái đjt, tao mà có đứa con như này thì tao sẽ thất vọng lắm." "Tao ghét mày. Tao ghét mày vãi." Cuối cùng hắn chán và lượn mất. Bạn được để yên. Bạn, lại, thức dậy vào một buổi sáng. Bạn hy-vọng-một-nửa rằng mình sẽ không làm vậy. Và hắn lại ở đó, máy cạo râu trong phòng tắm, quần jean bẩn nhét trong giỏ. Đời hắn lại bám rịt lấy đời bạn. "Nhưng bạn đã thử chạy chưa?" ________________ Trầm cảm rất xảo quyệt. Nó là một chứng rối loạn cảm xúc (mood disorder) đặc trưng bởi: Mất sở thích hoặc niềm vui trong các hoạt động Sụt hoặc tăng cân Khó ngủ hoặc buồn ngủ ban ngày Cảm giác bồn chồn và kích động, hoặc rất uể oải và chậm chạm về thể chất hoặc tinh thần. Mệt mỏi và không có sức lực Cảm giác vô dụng hoặc tội lỗi Khó tập trung hoặc ra quyết định Ý nghĩ tự tử [1] ________________ Nó là một hội chứng mà dường như ai cũng có phương thuốc. "Chạy thêm đi!" "ăn uống lành mạnh lên!" "suy nghĩ tích cực lên!" Dối trá cả đấy. Những người bị trầm cảm thông thường không thể gom góp năng lượng để tham gia vào các hoạt động mà có thể giúp ích cho họ. Đó là một phần của trầm cảm. Cố gắng sử dụng sức mạnh ý chí để vượt qua thứ nỗi buồn bất cần đi kèm với chứng trầm cảm cũng giống như một người không có tay đang cố gắng tự đấm mình cho đến khi tay họ mọc lại. Một nhân tố cốt cán của kế hoạch đang bị thiếu và nó sẽ không phát huy tác dụng. [2] Nếu như tôi có thể tiếp tục chạy, nếu như tôi có thể "ăn uống lành mạnh lên" và được chữa khỏi, thì tôi sẵn lòng làm vậy. Nhưng tôi không thể. Tôi mắc chứng trầm cảm. Tôi, tuy nhiên, không trầm cảm. Trầm cảm không phải là ta, Nó sống bên trong ta, như một con ký sinh trùng phiền tởm, bòn rút năng lượng của ta và không để ta làm hay tận hưởng bất cứ thứ gì. Nó là một con quái vật. Một thứ quái ác. Con quái vật của tôi tên Sam. Đặt cho hắn một cái tên là điều nên làm, vì như thế tôi sẽ được nhắc nhở rằng hắn tách biệt với tôi. Rằng tôi có thể đánh bại hắn mà không cần đánh bại chính mình. Với việc trị liệu - vốn thường kết hợp giữa liệu pháp và thuốc men - hắn có thể bị trục ra ngoài mãi mãi. Bạn không trầm cảm Bạn mắc chứng trầm cảm Cùng với thời gian, sự hỗ trợ và cố gắng, bạn có thể đuổi cổ thằng Sam của chính mình. Tôi biết chắc là vậy. Footnotes: [1] các loại trầm cảm https://www.webmd.com/depression/guide/depression-types#1 [2] chuyến du hành trong trầm cảm https://hyperboleandahalf.blogspot.com/2011/10/adventures-in-depression.html link bài gốc:https://www.quora.com/What-is-depression