Khi học đại học ở Nga, tôi ngán môn tiếng Anh nên thường xuyên "cúp cua", không làm bài tập về nhà, cho nên kết quả thế nào thì mọi người cũng biết. Bà giáo của tôi khó chịu lắm, và một hôm chắc không nhịn được đã đập vào mặt tôi một câu mà tôi cảm thấy nhục ứa nước mắt. Bà ấy bảo "Chính phủ nước tao lấy tiền của chúng tao đi viện trợ cho chúng mày, mang chúng mày sang đây ăn học. Chúng mày lười không chịu học là ăn cắp tiền của chúng tao". Tôi hận lắm, nhưng cả năm đó vùi đầu vào học để cho bà ấy không chửi được, và vượt qua cái "ngưỡng" của người ngại nói tiếng Anh. Đến bay giờ nghĩ lại, tôi vẫn phải cám ơn bà Natalia vì câu chửi vỗ mặt ấy. Nếu không có nó, chắc tôi không được như ngày nay. Khi đi làm, ông Miles Young, mentor của tôi, luôn nói làm lãnh đạo phải có "tough empathy"-hay nói như người Việt, "yêu cho roi cho vọt". Nhân viên của chúng ta đôi lúc chỉ có thể phát triển nếu như các bạn nghiêm khắc, nếu như các bạn không ngừng thúc vào lưng làm họ phải chạy đuổi theo các mục tiêu được đẩy xa ra mỗi ngày. Thông hiểu nhưng nghiêm khắc, lắng nghe nhưng cũng đòi hỏi, có thưởng nhưng cũng phải có phạt thì mới đánh thức những tiềm năng bị sự lười biếng an phận công chức của họ che lấp. Tối hôm qua xem serie truyền hình Suits thấy một nhân vật trong đó (Louis Litt) nói hay quá "nhân viên của chúng ta như những hạt cát. Chỉ có dưới áp lực và sức nóng họ mới biến thành thuỷ tinh để tạo thành những chiếc ly quí giá". Áp lực là những hạn chế về thời gian, nguồn lực, sức nóng là môi trường cạnh tranh, mục tiêu vượt trội và đôi lúc, không thiếu cả những lời nói nặng nề... Nghỉ ngơi vậy đủ rồi, hãy quay lại với áp lực và sức nóng