Tây không quan tâm ai là cấp trên. Tây không quan tâm có ai lương cao hơn mình. Tây không quan tâm người vào sau làm sếp người vào trước. Tây không tham gia cái vụ “ma cũ bắt nạt ma mới”. Tây không biết bất hợp tác, kết bè, kết phái để cô lập người mới. Tây không tụm năm, tụm ba nói xấu người khác, đặc biệt là nói xấu cấp trên. Tây chỉ quan tâm đến công việc, thu nhập và điều kiện làm việc của mình. Nếu tự nhiên bị giảm lương hay giáng chức, thay đổi điều kiện làm viêc, Tây sẽ lên tiếng. Còn nếu quyền lợi, chức vụ, công việc của Tây không bị ảnh hưởng gì, thì người mới, người cũ, ai lương cao hơn ai, ai làm sếp của ai, ai là sếp của mình, Tây không quan tâm! Vậy nên, quản lý Tây dễ hơn ta. Ta thì thường đủ các loại “bệnh tật”. Ma cũ bắt nạt ma mới. GATO là bệnh kinh niên. Người vào sau mà làm sếp hoặc lương cao hơn, lập tức cơn GATO trỗi dậy. Thế là bất hợp tác, cô lập, bắt nạt…, gây khó khăn đủ kiểu. Quản lý ta cực lắm. Thiếu bản lĩnh là bị hất văng ngay! Ai làm CEO hay quản lý cấp cao mới tinh về đầu quân cho một tập đoàn lớn của VN chưa? Ở đó các “siêu sao” người Việt và người Tây đều có. Tây thì chỉ một lần bắt tay, chào hỏi là xong, công việc cứ thế mà làm. Ta thì thôi rồi… Bao nhiêu là cuộc họp, gặp mặt - chung có, riêng có, mềm có, cứng có để đả thông, để thuyết phục, và có khi buộc phải “nắn gân” để trị “bệnh sao”. Để chữa “bệnh sao” cho các “ngôi sao” người Việt thật không đơn giản. "Sao" mà, đâu dễ chịu nghe ai. Điều thuận lợi duy nhất là các “ngôi sao tự phong” thường có năng lực thấp hơn mức họ tưởng rất nhiều (những ngôi sao đích thực thường khiêm tốn hơn). Hãy xoáy vào điểm yếu này để chữa bệnh sao cho họ. Vài câu hỏi bâng quơ về quản lý và chuyên môn là hiểu ngay ngôi sao nào sáng cỡ nào. Và đa phần, sau một lần gặp, những ngôi sao sẽ bớt lấp lánh. Họ hiểu, người mới về không phải dạng vừa đâu! Buồn là người Việt mình nhiều "sao" quá! Ở đâu cũng lắm "sao", và chẳng ai chịu ai. Ai cũng lấp lánh, toả sáng, có lúc chói chang. Tây thì lặng lẽ làm việc theo đúng chức trách, với thái độ hết sức chuyên nghiệp. Họ thường nói: “Be professional, not emotional” (Hãy chuyên nghiệp, đừng cảm xúc!). Vâng, trong công việc, hãy chuyên nghiệp, đừng cảm xúc quá! Vụ này thì tôi yêu Tây hơn ta!