Là doanh nhân, việc tạo ra và gia tăng không ngừng khối tài sản của mình phải chăng đó là mục tiêu lớn nhất?! Vậy di sản thì sao? Doanh nhân có thể và có cần để lại di sản cho đời không? Đó là câu hỏi hiện lên trong đầu tôi mấy hôm nay sau chuyến đi thăm và nghỉ dưỡng tại Sapa Jade Hill Resort & Spa về. Và hôm nay tôi xin phép đem chủ đề này ra để trao đổi với các bạn group QTvKN. Hy vọng tôi sẽ nhận được thêm nhiều góc nhìn sâu rộng và mới mẻ hơn. Với những gì tìm hiểu, chiêm nghiệm, tôi thấy: Tài sản là sở hữu. Di sản là để lại, cho đi. Ngồi ngắm Sapa, tôi nhận ra mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho Việt Nam nhiều vùng đất đẹp, trong đó có cả những vùng đạt tầm di sản thiên nhiên thế giới. Mẹ thiên nhiên không viết di chúc, nhưng có một số di sản lại thuộc quyền khai thác của một vài người. Có những người chỉ biết tận khai, vơ vét thật nhiều để gia tăng khối tài sản của mình. Có những người biết tôn trọng tự nhiên, gìn giữ văn hoá và góp phần làm giàu đẹp thêm vốn quý sẵn có của đất trời, tiên tổ. Di sản là tài sản riêng hợp pháp của một người đã chết. Đó là những của cải vật chất được bảo vệ bởi pháp luật. Di sản còn là những tài sản tri thức, tư tưởng, các sáng tạo mang tính mở đường dẫn lối, những nghiên cứu, phát minh, phát kiến có giá trị trường tồn với nhân loại. Hoặc đơn giản chỉ là một lối sống, một nhân cách đẹp làm gương cho gia đình, khối phố, truyền cảm hứng cho cộng đồng. Loại di sản này đôi khi người ta không cần phải chết đi rồi mới xác lập được, cũng không cần đến pháp luật bảo vệ. Và, khác biệt lớn nhất là nó dành cho mọi người, không cần đến di chúc, không lo phải tranh đoạt. Trở thành doanh nhân sở hữu triệu đô, tỷ đô là một ước mơ, mục tiêu hoàn toàn chính đáng, tốt đẹp. Nhưng nếu có tỷ đô mà không để lại di sản gì cho đời, tệ hơn là đi tàn phá các di sản đang có thì tài sản nhiều để làm gì? Ở chiều ngược lại, đừng nhăm nhăm mục tiêu tạo ra di sản. Nếu quá chú trọng điều này con người ta sẽ dễ mắc bệnh háo danh, ảo tưởng cái tôi. Tài sản thì có thể chủ động kiến tạo, tích luỹ, còn di sản thì chỉ được hình thành qua sự sàng lọc của thời gian, khi những sáng tạo, cống hiến trở nên có giá trị và bền vững. Tài sản và di sản đều tốt. Chỉ có sự ám ảnh sở hữu chúng bằng mọi giá là điều cần xem xét. Chỉ có con đường tạo ra và khai thác thế nào là điều đáng lưu tâm. Bích Hịp (Vũ Trung Hiệp)