Có người vừa 20 tuổi đã là chủ 1 doanh nghiệp thành công, có bạn thì vẫn còn đang đi làm. Có người rời ghế tổng thống khi 55, nhưng tỷ phú Donald Trump bắt đầu làm tổng thống khi ông 70 tuổi, không có gì là quá muộn. Nhà sáng lập chuỗi nhà hàng gà rán lớn trên thế giới KFC khi ông 60 tuổi, không có gì là quá muộn màng cả. Mỗi chúng ta trong cuộc sống có 1 đường băng riêng, và 1 khung giờ cất cánh. Hãy là chính mình, hãy nỗ lực để chạy đà và cất cánh trong khung thời gian phù hợp với chính mình. Tại sao phải chạy theo deadline và khung thời gian của người khác? Chắc gì khung giờ đó sẽ đảm bảo sự thành công cho chúng ta? 23 tuổi ra trường, 24 tuổi có việc làm, 27 kết hôn? 40 có tiền dư trong ngân hàng và nhà cửa, 50 về hưu??? Tại sao phải tuân theo những quy luật ràng buộc này??? Chúng ta sợ hãi khi bạn bè vượt mặt? Nhóm bạn mình, ai cũng có công ty riêng hết. Rồi suy tư, đâm ra buồn chán, thất vọng!!! Lúc này có 2 luồng suy nghĩ, một mình là kẻ thất bại, hai là sẽ nỗ lực hơn trong cuộc sống. Bạn thích lối tư duy nào??? Thật ra thì, chẳng có cách nào là tốt cả, có nhất thiết phải mở công ty để thấy cuộc sống tốt đẹp hơn? có nhất thiết phải đua đòi theo bạn bè học bằng thạc sĩ?? Hãy cứ tự tin đi trên làn đường của riêng bạn, đường băng cuộc đời xây dành cho bạn, nỗ lực, làm việc hết mình, học hỏi không ngừng vì thời điểm cất cánh sẽ luôn có dành riêng cho mỗi chúng ta trong cuộc sống Đừng Gato khi ai khác hơn chúng ta trên đường băng của riêng họ, rồi tìm đủ lý do "bố làm to, nhà có của,..." chả có ích gì cho cuộc sống riêng chúng ta cả. Vì đơn giản, họ thành công theo mục đích của riêng họ, chúng ta sẽ thành công theo mục đích sống cũa riêng ta. Tại sao phải lao tâm và khổ tứ, phải ghen ăn tức ở chi cho khổ. Hãy cứ làm tốt việc của bạn thân, chuyện họ thế nào là việc của ông trời. Hiểu điều đó, chúng ta sẽ thấy không còn áp lực với bản thân. Tại sao phải đi nhanh hơn người khác làm gì, mục đích sống, sứ mệnh cuộc đời mỗi người đâu có giống nhau, đam mê cũng khác nhau thì làm sao cùng cất cánh như nhau được. Chỉ cần kiên tâm để đi đến đích theo mục đích lý tưởng sống của mình là được. Nhanh hay chậm đâu có quan trọng, quan trọng là đến đích được. Đi 1 chuyến bay, chỉ 5 phút là tới nơi, nhưng đến sai chỗ liệu bạn có vui???? Đích đến là quan trọng nhất đi đúng đường là cần thiết trong phát triển sự nghiệp và cuộc sống, đạt mục tiêu mình đề ra, còn nhanh hay chậm còn phụ thuộc nhiều yếu tố, nhưng trên hết dù ngoại cảnh thế nào thì phải kiên tâm theo con đường đã chọn. Hằng ngày, trên đường băng, có người chăm lo cất cánh, nhưng cũng có người mãi nhìn theo những chuyến bay của người khác. Còn bạn, đã cất cánh chưa, hay còn mãi nhìn ở dưới đất??? Bài viết này thay lời tâm sự Hùng gửi đến tất cả các bạn trẻ dưới 30 trên group, như 1 lời chia sẻ và động viên, chúc tất cả các bạn sẽ có startup như mơ ước của mình và mãi mãi không bao giờ từ bỏ ước mơ. Đừng mặc cảm về xuất phát điểm của mình, hãy cứ âm thầm làm, kết nối, học hỏi, trao dồi chuyên môn, rồi thành quả sẽ đến. Hùng từng luôn mặc cảm vì xuất phát điểm nghèo khó của mình, khi làm gì cũng không có vốn, đi học ĐH thì không đủ tiền, phải làm đủ thứ kiếm sống qua ngày, bán vỉa hè, phụ dọn quán, dọn toalet cho gia đình khá giả, nhưng mọi thứ giờ đã khác vì H luôn nỗ lực vươn lên trong cuộc sống.