Mỗi người phụ nữ chúng ta khi sinh ra rồi lớn lên, không phải ai cũng nhận biết hoặc tìm ngay được cho mình niềm đam mê đích thực, bởi có người đã hơn nửa đời hoặc gần cả cuộc đời vẫn loay hoay đi tìm lời đáp. Tôi có cô bạn thân tên Ly Na, từ nhỏ cô ấy đã có năng khiếu về thiết kế thời trang, cô ấy hay thiết kế và may đồ cho búp bê rất đẹp. Tôi còn nhớ, những buổi chiều hè chúng tôi thường leo lên cây điều giữa đồng vắng để ngồi nói với nhau về những ước mơ của mình, đứa thì bác sĩ, đứa thì cô giáo, đứa thì phi công. Nhưng duy nhất cô bạn thân này của tôi lại ước sau này mình có một cửa hàng thời trang do chính cô ấy thiết kế và may. Còn tôi, ước mơ giỏi như Ba của mình, được đi khắp thế giới. Và rồi những giấc mơ tuổi thơ ngày ấy giờ là ký ức trong chúng tôi, mỗi đứa trong chúng tôi lớn lên và bắt đầu bước chân vào đời. Đứa thì vừa lấy xong cái bằng đại học là được thăng chức ngay làm vợ làm mẹ. Đứa thì tiếp tục du học trời Tây, đứa thì khởi nghiệp, cũng có đứa làm bác sĩ và kỷ sư. Còn cô bạn Ly Na của tôi thì lại trở thành cô giáo mầm non. Tôi cũng hơi bất ngờ và hỏi cô ấy vì sao chọn ngành này? Cô ấy trả lời tôi ngắn ngọn "vì gia đình tôi muốn tôi an toàn, không muốn tôi mạo hiểm và muốn tôi an phận lập gia đình rồi sinh con vì tôi là phụ nữ" Tôi lại tò mò hỏi cô ấy "vì sao bạn đã từng nói với tôi về niềm đam mê thời trang và muốn trở thành nhà thiết kế thời trang? vì sao bạn đã từng hứa tôi sau này bạn sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng để mang những bộ sưu tập của bạn ra nước ngoài mà ?" Bạn ấy trả lời với tôi bằng "nước mắt" và rồi cả hai cùng ôm nhau trong những ngày chập chững vào đời. Thời Gian Trôi Đi Cách đây 1 năm, chúng tôi gặp lại nhau ở độ tuổi đã ngoài 30, khi đã lấy chồng sinh con, khi đã ít nhiều đi qua vài lần thất bại và thành công trong sự nghiệp, chúng tôi ngồi lại cùng nhau để nhìn chặng đường của mình. Tôi hỏi cô ấy "Bạn có ổn không?" Cô ấy trả lời "hàng ngày cuộc sống của tôi như một thời khoá biểu, nó không có gì thú vị cả, nó nhàm chán và nhạt nhẽo" Tôi hỏi "vậy vấn đề nằm chỗ nào?" "Khi tôi không thích mình phải tiếp tục với những gì đang diễn ra nhưng vẫn phải cố gắng để chấp nhận, khi tôi thấy thời gian đã lấy đi sức sống của tôi, khi tôi nhìn ước mơ của mình ngày càng xa" Cô ấy trả lời. Lúc này tôi không hỏi nữa, thay vào đó tôi nắm tay cô ấy thật chặt và nói "hãy bức phá khỏi những giới hạn" Và cô ấy trả lời với tôi "tôi không còn cơ hội để phiêu lưu vì mình đã đi qua thời tuổi trẻ, tôi cần duy trì sự ổn định và an toàn. Không còn chỉ bản thân, tôi còn gia đình của mình. Tôi sợ hãi khó lòng vượt qua được những thất bại luôn chực chờ phía trước khi khả năng tự lành vết thương của cơ thể tôi rất suy yếu" "Xin các bạn nữ hãy dừng 60 giây để nghĩ về chính mình trong câu chuyện của tôi bên trên." Câu chuyện của cô ấy là hy sinh cả một thời thanh xuân để đi theo sự sắp đặt của gia đình, khi trưởng thành thì lại tiếp tục chấp nhận hy sinh vì sợ không còn cơ hội và thất bại. Có một lần tôi đọc quyển sách “Suy nghĩ và Làm giàu” của Napoleon Hill, ông viết: “Chẳng ai có thể thành công khi làm việc mình không thích”. Nhưng có phải ta đang cố gồng mình để tiếp tục vì sợ tính sát thương của thất bại sẽ đến với ta không? Có phải vì ta sợ rằng không ai tin vào những giấc mơ của mình? Có phải vì ta sợ mình không đủ can đảm để vượt qua mọi thử thách định kiến của gia đình về vai trò là phụ nữ? Có phải vì ta đang chấp nhận sự hy sinh của mình để giết chết niềm đam mê của chúng ta chăng? Những ai đã đi qua tuổi trẻ mà chưa được thực hiện niềm đam mê đích thực của đời mình cũng đừng vội “than thân trách phận” bởi lẽ tuổi trẻ dành cho trải nghiệm, nhưng sinh lực, sự bền bỉ, chiều sâu và sức tập trung đều không bằng được người từng trải”. Và thực tế, không ít người đã tìm thấy và bắt đầu niềm đam thật sự của mình khi tuổi không còn trẻ. Và cái kết của câu chuyện... Cô bạn tôi giờ đây đã mạnh dạng bức phá khỏi những giới hạn của bản thân và khi bắt đầu hành trình dấn thân vào niềm đam mê của mình. Cô ấy khởi nghiệp với một cửa hàng thời trang thiết kế, mọi thứ chỉ mới là bắt đầu và nó cần thêm khá nhiều thời gian. Tôi tự hào vì có cô bạn ấy, dù chưa nổi danh, nhưng tôi tin cô ấy là một người tài ba trong lĩnh vực này. Tôi chúc mừng cô ấy thành công, cô ấy cười và bảo với tôi "Sư tử này, tôi chưa thành công vì chưa có cái gì hết, bạn chúc hơi sớm rồi đấy" Tôi có một trận cười sản khoái với cô ấy và sau đó nói "Này cô nhóc bạn thân, thành công của bạn là khi bạn đã thực sự biết được đam mê của mình và dám đi cùng đam mê đến tận cùng đó" Vậy đó, phụ nữ dù là những cánh hoa mỏng manh nhưng chúng ta cần mạnh mẽ để vượt qua những giới hạn của chính mình, dù rằng bầu trời có nắng hay mưa thì cánh hoa của chúng ta vẫn luôn rạng ngời để làm đẹp cho cuộc đời này, vì đó mới chính là vai trò của những người phụ nữ hiện đại. Nàng Sư Tử Diệp Bùi Founder LionBui Agency