" Thiếu tiền thì không thể dùng tình giải quyết, thiếu tình cũng đừng lấy tiền ra giải quyết" đó là câu nói của ông Lão bán trà đá phía đối diện toà nhà công ty tôi. Chúng ta cứ bàn rất nhiều rất nhiều đến lợi nhuận và chiến lược kinh doanh nhưng còn một khía cạnh CÔ ĐƠN. Đôi khi ta chết vì cô đơn. Ngày tôi giảng đường đại học kinh tế Quốc dân tôi có một mong muốn xây dựng một nhóm - 1 club Marketing với niềm tin cháy bỏng với kế hoạch được viết trên mặt sau của một tờ giấy hồng, đó là tờ bill mua cái usb mục đích là để lưu và chia sẻ những kế hoạch cho cả nhóm. Sau một đêm tôi đã có trên tay một bản kế hoạch " hoàn hảo" ngay ngày hôm sau tôi gọi 2 thằng bạn thân ra trình bày kế hoạch và kết quả nhận được là những lí lẽ khó khăn, cuối cùng tôi đã không thuyết phục được họ thực hiện kế hoạch đó. Tất nhiên tôi cũng không thể thực hiện được nguyện vọng hồi sinh viên đó. Tôi đã bị sự cô đơn giết chết niềm tin và động lực của mình. Bởi tôi chưa mang cho họ niềm tin và lòng nhiệt huyết. Chúng ta có một mô hình mặc định là khi startup một nhóm thì phân trách nhiệm mỗi người một mảng, một nhiệm vụ. Từ kĩ thuật, sales hay marketing đành tạm chấp nhận mỗi người có một "khả năng" nhưng sự cô đơn sẽ ùa về khi gặp thử thách. Tôi cá là đại đa số các vị trí chủ chốt trong nhóm khởi nghiệp đó không phải ở tầm chuyên gia. Đến khi phải mặc nhiên bị ép là GIỎI NHẤT họ phải đưa ra quyết định thì chả có sự phản biện đủ mạnh từ đồng đội, việc giám sát xứng đáng với nhiệm vụ quan trọng đó, nó dẫn đến chủ quan duy ý chí. Rồi thất bại sẽ đến như một bài học thần thánh mà cuộc chiến thương trường dành cho ta. Còn nữa. Tôi trẻ tôi chưa có vợ, thậm chí khởi nghiệp nó sẽ " nghèo khó" và không chỉ tôi mà nhiều cuộc tình chân thành tan vỡ rồi người ta đổ lỗi cho đồng tiền. Tất cả là vì tiền? Khi đó ta lại khủng hoảng về tinh thần, mà ít người ngoài có thế hiểu được, tệ hơn là ít trong số chúng ta vượt qua được! Bởi lẽ việc này nó không nằm trong KẾ HOẠCH kinh doanh. Vậy có nên hình dung tương lai như thế trong kế hoạch không? Đến câu chuyện của tôi: Đó là giai đoạn công ty bắt đầu tăng trưởng nhanh- đang áp lực rất lớn về nhân sự chất lượng và nguồn vốn lưu động. Tôi vẫn cô đơn về chuyện yêu đương, rồi tôi bắt gặp một cô gái Hà Nội kém tôi 8 tuổi. Tình yêu đã đến. Vậy là hết cô đơn ? Không! Vì khi quyết định yêu tôi đã lường trước gia đình cô ấy sẽ phản đối "chuyện lấy chồng xa" vì tôi ở tỉnh lẻ. Nhưng tôi biết nguyên nhân chính là tôi chưa có cái nhà Hà Nội. Nên trước khi yêu tôi đã nói rất rõ với bạn gái điều này. Từ khi gia đình họ còn chưa phản đối, ấy thế mà mẹ cô ấy không đứng ra ngay gắt phản đối và dùng chiến thuật tâm lí khuyên - phân tích- và " mẹ buồn" ... cứ thế ngày này qua ngày khác và Bà đã thu được thành quả. Con gái bà đã dao động ghê gớm, muốn ngả theo ý mẹ, vì thương mẹ.! Dĩ nhiên tôi không trách gì suy nghĩ của họ. Nhưng tôi lại đối mặt với nỗi cô đơn giải quyết các vấn đề đó. Thật mệt, rất mệt đầu. Cũng may tôi không suy sụp và tiếp tục nỗ lực để công việc tốt hơn. Nhưng chắc chắn đôi lúc tôi đã loạng choạng muốn ngã. Thế đấy ! Tôi viết không có một bài chuẩn để khuyên mọi người nhưng có lẽ cô đơn từ đồng đội, đối tác và đặc biệt là gia đình hay làm tất cả để khi khởi nghiệp ta có thể mất tiền hoặc được tiền chứ hãy giữ vững nền tảng đã có. Có thể mất nhà nhưng không được mất gia đình. Có thể biến thù thành bạn thì đừng hành động ngu ngốc nào khiến bạn bè thành kẻ thù. Bố tôi dặn: trước khi làm gì cũng phải có kịch bản giống như một bộ phim. Làm gì cũng nên hình dung kịch bản tiếp theo. Thân ái. Bài viết được chia sẻ bởi diễn đàn SEO SEOTime.edu.vn Link bài viết: Nỗi cơ đơn khởi nghiệp