Người Hà Nội vô tâm đến lạ

Thảo luận trong 'Quản trị - Khởi nghiệp' bắt đầu bởi devondale, 10/10/17.

  1. devondale

    devondale Member

    Người Hà Nội vô tâm đến lạ. Vậy mà ai đi từ một nơi xa đến đây đều không muốn quay lại nơi chốn cũ quen thuộc nữa.... Cô đơn là vào một chiều trời không đẹp, mưa rơi vào giờ tan tầm, bật dù ra đi dưới mưa nhìn dòng người qua lại, mỉm cười rồi đi tiếp....
    Chả có tuổi trẻ nào không vội vã - không ước muốn - không muốn tìm một nơi để đặt chân sống hết những nơi thanh xuân. Nơi đô thị tấp nập người ta vẫn mong muốn đặt chân đến. Đến rồi thì lại chẳng bao giờ muốn về. Mẹ thường nói xã hội này vốn dĩ không màu hồng, HN đất chật người đông, con đi rồi nhiều khi mẹ nhớ thì phải làm sao....
    Ấy vậy rồi cũng phải đi, cái bản tính cố chấp của tuổi trẻ thích xô bồ đến nơi đây, đi hết quán trà sữa nổi tiếng đến các món ăn vặt hẻm nhỏ, bận rộn đến một cuộc gọi về nhà cũng hiếm. Rồi đi đâu mất lời hứa bản thân ra nơi đây để đạt được ước mơ của bản thân, chỉ có những lịch hẹn dày đặc sau những tiết học mà quên mất luôn nghỉ ngơi [​IMG]:) Trôi đi xa, trôi đi hết những ngày qua.. Có những ngày tan hết những cuộc hẹn, chào bạn bè rồi đi về nơi ở của mình, thì ra nó lạnh lẽo đến thế, hơi ấm ngày mới đến dã biến mất tự bao giờ.
    Cũng như bây giờ, người HN lạnh lùng đến lạ. Hôm đó trời mưa to, bước ra đường bật dù đi vội để đến cuộc hẹn thường ngày, ấy vậy mà lại chững chân lại nhìn dòng người qua lại rồi chợt bật khóc tu tu như đứa trẻ bị bỏ rơi. Mưa to đến lạ, ai cũng có việc đến nỗi nước mắt con người bị hòa dưới dòng mưa mà không được lau đi, kèm theo mưa trôi rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Trước giờ vẫn vậy, chỉ là hôm nay tâm trạng và thời tiết không theo ý mình lại đâm ra tủi thân bật khóc....
    Chạy nhanh về góc của mình, lôi vội cái điện thoại ra lướt đến số mẹ mà không dám gọi... Lâu đến vậy rồi biết nói sao, biết làm gì, để hỏi han mẹ đây.... Những cuộc gọi đến tắt ngay không suy nghĩ, nhắn lại tin con bận, con vội vì có việc... Lại bật khóc như tiếng mưa xối xả ngoài kia vì trong lòng dấy lên quá nhiều nỗi sợ hãi, nỗi buồn, mà lâu lắm rồi mới có thời gian để ý. Nín khóc rồi lại dấy lên những suy nghĩ mà lâu giờ 'BẬN' quá đến mức nó vẫn tồn tại mà bỏ qua hết, thì ra không phải ở nơi đông người, ở nơi đông đúc, nơi nhiều cuộc hẹn không rảnh rỗi,... không cõ nghĩa là không một mình, không cô đơn...
    Nhưng rồi không đi không biết, không ở không hiểu, không sống không biết ra sao... Thôi thì tuổi trẻ thử cho bản thân vào vũng bùn, chìm sâu vào nó rồi bước ra coi sao? Có ra sao thì vẫn phải đi, không đi thì không còn gì cả. Có khi lại nhờ nó mà lớn lên từng chút một...HN nhỏ bé như lòng người thôi, mỉm cười theo niềm vui của bản thân và đen tối theo cơn mưa khóc của bản thân....
    ... Vào một ngày trời mưa, mất hết màu nắng và mây xanh. Lòng dấy lên nỗi cô đơn mà lâu rồi vội vã quên mất. Hãy bật bản nhạc buồn sâu sâu thăm thẳm mà nằm xuống, nhắm mắt lại cho đến khi ngủ được. Ngày mai thức dậy mỉm cười, tô nhẹ chút son môi bắt đầu công việc hàng ngày.... HN thấy vậy mà nên vội đến lạ [​IMG]:(
     
    Tags:
    danh sách diễn đàn rao vặt gov chất lượng
Đang tải...