Gởi các bạn đang có ý định khởi nghiệp, đang khởi nghiệp còn vật vã, đang vươn lên, đã thành công và thậm chí thành công lớn! Thứ ngăn cản chúng ta không phải là cái nghèo, cái chúng ta thiếu là một tâm hồn rộng mở! Quả thật rất kì lạ là ngày nay ai càng cho đi nhiều lại càng giàu, ngay cái mạng xã hội mà bạn cần có nó để đọc bài này cũng cho bạn xài miễn phí đủ thứ, mà toàn những thứ tốt cả mới đáng kinh ngạc. Những công ty biết cách cho đi tốt nhất thế giới đều là những công ty mạnh nhất và có ảnh hưởng sâu rộng nhất thế giới. Thôi tôi tạm quay lại hiện trạng của nhiều “doanh nhân” Việt Nam mà tôi biết thông qua quan sát của mình trong nhiều năm. Xuất thân của tôi cũng như của nhiều bạn trẻ nghèo Việt Nam giúp tôi có một quyết tâm rất lớn thay đổi cuộc đời mình. Ý tôi nói xuất thân theo nghĩa rất rộng, bao gồm cả quê hương, văn hoá, tầng lớp, tư duy, nhận thức. Chính nhờ những điều kiện xuất thân khắc nghiệt mà những tấm gương vượt khó thành công là không ít. Trong danh sách của tôi không dưới 100 người có thể nói là triệu phú đô la rồi! Nhưng thành công kiểu chung chung đó có gì đó rất bất ổn. Trong danh sách gần 100 người mà tôi có cơ hội dõi theo họ gần 20 năm này, chẳng còn bao nhiêu người ở lại Việt Nam, họ đã bằng cách này hay cách khác định cư đâu đó ở một quốc gia văn minh nào đó. Khi có dịp trò chuyện thì họ đều mất niềm tin toàn bộ về một cuộc sống chất lượng tại đây! Kể cả những người hiện đang ở lại cũng đang lên kế hoạch ra đi cả rồi! Tôi tiêu cực quá chăng? Không, tôi chỉ nêu ra thực tại thế thôi. Có nhiều nguyên nhân khiến họ ra đi khi đã kiếm được chút ít gì đó. Họ sợ cho tương lai con cái, nào là thực phẩm, giáo dục, môi trường, xã hội… Tôi đã từng hỏi một bạn rất giỏi kinh doanh sao không nghĩ mình có thể làm gì đó cho mảnh đất này, bạn đó đã nói nhiều người khác giỏi hơn bạn ấy, trí thức đầy mình đã cố làm nhưng đều thất bại và cũng lủi thủi ra đi rồi! Thật thảm quá những anh hùng khởi nghiệp quốc gia! Khởi nghiệp là như vậy đó ư? Tôi nghĩ doanh nhân không thể hèn nhát như thế. Những người khởi nghiệp không thể hèn nhát như thế. Tôi cũng từng hèn nhát muốn biến khỏi đây càng nhanh càng tốt. Thậm chí tôi đã mua BDS ở nước ngoài để chuẩn bị cho mình một “tương lai” như những người khác. Nhưng chẳng hiểu sao tận sâu thẳm tôi vẫn nghĩ có thể làm được gì đó. Những người khác đã làm, đã cố, đã thất bại, đã ra đi. Tôi nghĩ thất bại của họ do còn thiếu một cái gì đó! Điểm mấu chốt chính là thiếu một linh hồn! Apple thành công nhờ có một linh hồn! Alibaba thành công nhờ có một linh hồn! Singapore thành công nhờ có một linh hồn! Chúng ta cố gắng nhưng mục tiêu của chúng ta quá nhỏ, chúng ta cũng không thực tế nhìn nhận thực trạng và vấn đề mà chúng ta cần giải quyết, chúng ta cũng lên lộ trình quá vội vàng mà mong cầu sự thay đổi mau chóng. Đó là một ảo tưởng! Bay đến một vì sao cần một ước mơ lớn, cần thời gian để biến ước mơ thành sự thật, có thể phải mất không những một đời người mà cần tới nhiều thế hệ. Nhưng lịch sử đã chứng minh ai tin vào ước mơ thì đều được tưởng thưởng xứng đáng. Tôi cũng đã từng mất niềm tin bởi vì hoàn cảnh lúc đấy chẳng có chỗ nào để bám víu, nhưng rồi may mắn là tôi vẫn cố tin để tiếp tục cố gắng. Phải nói là cố gắng trong tuyệt vọng. Nhưng sau rất nhiều lần không từ bỏ ước mơ và ước mơ cũng không từ bỏ mình, tôi lờ mờ nhận ra có một quyền năng nào đó mà những người thành công thực sự đang nắm giữ. Hãy nhìn vào những tiến bộ không tưởng trong chính cuộc sống mà chúng ta đang sống, chẳng phải tất cả chúng đều là sản phẩm của ước mơ hay sao? Đó chính là phần thưởng tôn vinh những người có thể đánh đổi cả đời mình cho những ước mơ vĩ đại. Tôi bắt đầu ước mơ trở lại. Tôi mơ ước và sẽ bắt đầu xây dựng một cách nghiêm túc ước mơ của mình, ngay tại nơi đây! Mà lần này tôi không mơ ước trở thành đại gia hay thứ gì đó đại loại, tôi chỉ muốn xây dựng một nơi đáng sống cho những người như mình: khao khát có một nơi đáng sống tại đây!