Nếu bạn quen Lan, bạn sẽ dễ dàng nhận thấy, Lan rất dễ thương!!! sự thật nhé! :v Lan có 1 cái bệnh rất xấu, là bệnh rất dễ dàng khen ngợi 1 ai đó!! Ví dụ đơn giản: Có 1 anh bạn đi ngang qua, Lan có thể hồn nhiên khen anh đẹp trai thế, chị xinh gái thế,.. Có 1 em lớp 12 đi chung thang máy với Lan, Lan để ý thấy tóc em ý rất đẹp, đúng kiểu mình muốn để hồi xưa, thế là mình phán câu: "Tóc em đẹp thế! Trước chị cũng mong để tóc dài mãi.,," Thế là em ý vui cả ngày, hôm sau sang nhà Lan khoe thành tích hôm đó đi học vui như thế nào,.. Mình cũng thấy hạnh phúc theo. Sao trên đời lại có đứa dễ thương như thế chứ!! @@ Hoặc khi ai đó làm điều gì, Lan cũng rất dễ dàng khen họ làm tốt. Lan không biết có phải là mình đơn giản, vô tư quá không, nhưng thực sự là mình có làm bằng họ đâu mà mình chả khen họ làm tốt. Nhờ tính vô tư đó, nên Lan đi đâu cũng thấy cuộc sống màu hồng nhé. Thề là chưa bị lừa lọc gì quá đáng, hay gặp cướp giết hiếp gì hết nhé! Hay là có nhưng mình cũng quên mịa nó rồi. -------- Có 1 anh bạn rất hay hỏi Lan: "Làm thế nào để em có thể khen người ta dễ dàng thế được nhỉ? Anh thấy nói ra mấy câu đó ngượng mồm lấm, không nói được." Sau đó Lan cũng trả lời rất đơn giản: " Vì em vô tư, khen làm người ta vui, tại sao lại không làm?" Anh nói: "Nhưng khen không thật lòng, không nói được, nghe giống nịnh bợ lắm" Ồ, sau đó Lan cũng tự đặt câu hỏi cho bản thân mình: "Tại sao? Tại sao?" ----- Và Lan tìm ra đáp án: Để có thể khen người khác thật lòng, hồn nhiên và vô tư, bạn phải thực sự thấy được cái đẹp, cái hay của người ta thì bạn mới khen được. Dale Canergie có dạy: "Biết khen ngợi và cảm ơn những người xung quanh một cách chân thành chính là chiếc đũa thần tạo nên tình thân ái và nguồn động viên tinh thần to lớn. Đó là niềm vui rằng mỗi người đang được quan tâm, công nhận và yêu thương. Mỗi người được khen ngợi chân thành sẽ tự nhiên sửa đổi những tính xấu để trở nên hoàn thiện hơn" THÀNH THẬT KHEN NGỢI VÀ BIẾT ƠN NGƯỜI KHÁC. Ủa, vậy làm sao mà thành thật khen được đây ta? Trong khi mình không thấy ưng ảnh này điểm nào hết trơn vậy. Vậy làm sao mà thành thật biết ơn được đây ta? Trong khi mình thực sự không thấy hắn có giá trị gì. VẤN ĐỀ LÀ Ở THẾ GIỚI QUAN CỦA BẠN. Nó vốn dĩ màu hường, nhưng qua thời gian, qua trải nghiệm, nó bị biến thành màu xám. Và thế là, bạn đeo cặp kính màu xám đi nhìn thế giới, vậy là không thấy ai giỏi hơn mình hết, không thấy ai đẹp hơn mình hết, nhìn đâu cũng thấy xấu xa, coi thường, ghen tị trước thành công và hạnh phúc của người khác,... Và ánh mắt dò xét bắt đầu hiện lên, bạn nghi ngờ, bạn không tin tưởng, bạn e dè trước 1 mối quan hệ mới, bạn sợ bị lừa, bạn sợ bị lợi dụng,.. Vậy thử hỏi thì cuộc sống còn gì là thú vị nữa??? Bạn e dè, hoài nghi với người khác, họ cũng sẽ làm vậy với bạn. Bạn nghĩ xấu về người khác, họ cũng sẽ làm vậy với bạn. Bạn ghanh ghét, không phục với người khác, họ cũng sẽ làm vậy với bạn. ------- Hãy tháo bỏ cặp kính màu xám đi nhé. Bạn sẽ thấy 1 chân trời khác, màu hường. Bạn sẽ gặp những người bạn tuyệt vời. Bạn sẽ thấy đâu đâu cũng là cơ hội, là mối quan hệ, là chất lượng. Bạn nhìn đời bằng ánh mắt bao dung, đầy yêu thương và lòng trắc ẩn. Và bạn sẽ hạnh phúc, bình an mỗi ngày!! ^^ Cảm ơn cả nhà đã dành thời gian đọc bài viết của Lan. Hãy like, comment những ý kiến của bạn, chia sẻ và cùng phát triển bạn nhé! Vì 1 Việt Nam hạnh phúc hơn!! - Nguyễn Linh Lan -