Nếu cách đây 6 tháng mọi người nhìn vào fb của tôi sẽ là những khoảnh khắc gia đình hạnh phúc cùng 3 đứa con. Nhưng giờ đây cô gái ngồi bên cạnh chụp hình cùng tôi cũng chính là người yêu mới của chồng cũ tôi. Anh: Diệp Bùi à, anh muốn mời em cà phê cùng bạn gái mới của anh. Tôi: Cười... Gửi thiệp cưới cho em hả? Anh: Cười... Không em, anh muốn em cùng ngồi cà phê với người yêu của anh và nói cho cô ấy nghe về sự kết thúc của chúng ta. Anh muốn bạn gái của anh yên lòng. Tôi: Cười nhìn lên bầu trời và nói với anh "Yeap anh, chúng ta sẽ có 1 buổi cà phê, anh chuẩn bị và báo time cho em vì em chuẩn bị đi công tác" Và rồi hôm qua, chúng tôi cả ba gặp mặt. Giây phút đầu tiên mà tôi gặp cô bạn gái mới của chồng cũ mình là cái nhìn vô cùng thiện cảm bởi một gương mặt xinh xắn và hiền lành. Cô ấy nói với chồng cũ tôi hãy cho cô ấy được nói chuyện riêng với tôi trước. Chúng tôi mở đầu bằng những lời hỏi thăm cuộc sống. Sau đó câu chuyện được mở lòng hơn về lý do và sự kết thúc hôn nhân của tôi và chồng cũ, rằng tôi nói với cô ấy hãy yên lòng và yêu, và yên tâm rằng tình yêu của cả hai được tôi ủng hộ. Sau một lúc, chồng cũ của tôi xuất hiện, cả ba chúng tôi ngồi nói chuyện vui vẻ. Tôi cũng có gửi vài cái tố cáo tật xấu của anh ấy, và cũng gửi những lời khen thật lòng trong cuộc sống hôn nhân 10 năm mà anh đã dành cho tôi. Ra về, trên dòng xe tấp nập của con phố Mạc Thị Bưởi Quận 1, cũng quán cà phê thân quen ngày nào tôi và anh thường ghé, chiếc ô tô của tôi đậu trước quán, người lái xe ấy vẫn là anh, nhưng cô gái bên cạnh không còn là tôi mà là cô bạn gái xinh xắn ấy. Tôi đón grap và lên xe. Có thể ai đó cho rằng tôi ĐIÊN và rảnh rỗi. Nhưng tôi đang tỉnh táo và sáng suốt. Này nhé, có phải chúng ta vẫn thường thấy trong cái xã hội giáo điều này các cặp vợ chồng, khi nhận giấy ly hôn đều thề rằng bầu trời này nếu có mình thì không có họ. Và hiển nhiên, những gì sau đó sẽ đi theo quy luật tất yếu: thù hằn, nói xấu,… và đau khổ chồng chất như một điều không thể tránh. Khi đã căm thù, người ta như thể đeo cho mình thêm một chiếc kính loạn thị dù mắt đang tinh tường. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc bị biến dạng. Căm thù càng lớn thì độ biến dạng càng cao. Khi đó, cái gì cũng được người ta kết thành tội. Khi hận thù đã sống ở trong lòng, mọi thứ đều trở nên tiêu cực và độc ác. Kể cả nếu chỉ có tôi và anh ấy, yêu ghét thế nào thì đơn giản chỉ là sự lựa chọn cách ứng xử. Nhưng nếu cả hai chúng tôi đã có con chung, sự hận thù người cũ chẳng khác gì tự tay tẩm thuốc độc cho các con của tôi. Thứ thuốc độc đó sẽ ăn dần, ăn mòn tâm hồn của con trẻ. Lũ trẻ cần nhìn thấy cách sống văn minh của cha mẹ nó. Tôi đồng ý vui vẻ cà phê và kết bạn cùng người yêu mới của chồng cũ bởi tôi biết hành động của mình là lời xác nhận kết thúc của tôi và anh cũng là cách giúp cô gái ấy có thêm niềm tin vào tình yêu của họ. Và hơn ai hết, rằng cũng chính bản thân tôi cảm thấy mình tôn trọng được giá trị con người mình bởi những điều mình giúp được họ. Chả có gì cao thượng hay chuyện lạ ở đây đâu, đơn giản tôi đang sống thực tế và suy nghĩ tích cực để chính cuộc sống của mình cũng trở nên nhẹ nhàng hơn mà thôi. Tôi có với anh 10 năm tình nghĩa vợ chồng, một phần ba cuộc đời tôi đã dành cho anh ấy. Chúng tôi từng là một gia đình, chúng tôi có với nhau những đứa con, chúng tôi có tài sản là những kỷ niệm từ thời khó khăn đi lên với những giọt nước mắt và môi cả máu trong đó nữa. Chỉ là đến một lúc chúng tôi nhận thấy khoảnh cách của cả hai quá xa, quan điểm sống dần trở nên khác biệt, anh muốn an phận, tôi muốn bức phá. Và rồi chúng tôi chọn kết thúc để cả hai có thể đi chính con đường của mình mà không còn khổ đau chịu đựng cho nhau. Nhưng kết thúc đâu phải là hết, 10 năm là vợ chồng nhưng kết thúc vẫn có thể là người thân. Tình yêu không chết hoặc mất đi, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác. Nhưng tình thân mất đi rồi thì lấy đâu ra một mối quan hệ hiểu mình hơn ai hết. Tôi chọn cách sống làm người thân của chồng cũ, tôi và anh giờ đây đều nhẹ nhàng với những gì xảy ra, nợ ân tình hay tiền bạc với tôi giờ là vô nghĩa. Xem như nó chưa thuộc về mình. Cái gì mất thì cũng đã mất, đau đớn cũng chẳng thể lấy lại được. Bản lĩnh là cách hành động tạo ra cái mới chứ không hối tiếc những gì đã mất. Thôi thì cứ mỉm cười và nhìn về phía trước để tiếp tục đi, hạnh phúc là một hành trình, những gì tôi đang đối diện cũng là một thứ trải nghiệm trên hành trình ấy. Hơn nữa, suy nghĩ tích cực một chút, một ngày sắp đến khi cô gái ấy và chồng cũ của tôi thành một gia đình thật sự. Các con tôi sẽ cảm thấy thoải mái khi chúng có thể về gia đình của ba chơi và sống hạnh phúc bên cạnh mẹ mình. Tôi cũng tin rằng cô gái ấy đủ suy nghĩ để nhìn thấy những gì tôi hành động hôm nay và có cách ứng xử tốt nhất với các con tôi mỗi khi chúng sang thăm ba nó. Kết thúc tốt đẹp, một câu chuyện tình vợ chồng chia tay trong văn minh và đối xử với nhau tử tế. Chúng tôi thành bạn và những người thân của nhau mãi mãi. Cảm ơn cuộc đời đã mang lại cho tôi quá nhiều trải nghiệm từ đau thương đến hạnh phúc, thất bại đến thành công và cả vinh quang mà không phải ai ở cái tuổi như tôi có thể có được. Đó cũng là lý do có cái tên Cô Nàng Sư Tư này hôm nay và mãi mãi. Sài Gòn mùa đông! Nàng Sư Tử Diệp Bùi Founder Lionbui Agency