Bố mẹ tôi sinh ra trong những gia đình hoàn toàn thuần nông. Thời còn nhỏ, gia đình tôi rất khó khăn. Tôi nhớ rất rõ, người ta vẫn thường hay rỉ tai nhau câu chuyện gia đình tôi: "Nhà đấy đấy, Con cái học giỏi ngoan ngoãn thế mà bố mẹ không quan tâm gì cả, để chúng nó đi học khổ thế kia" Thực ra không phải là bố mẹ tôi không quan tâm anh em tôi, mà là họ QUÁ BẬN, họ QUÁ BẬN kiếm tiền và chạy theo đồng tiền để lo miếng cơm bát gạo, lo tiền học phí, sinh hoạt của anh em tôi. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, hồi tôi khoảng 7-8 tuổi gì đó, hôm nào mẹ đi chợ về tôi cũng hóng để xem mẹ có mua quà gì không? Thời xưa làng quê hay có thứ bỏng ngòn ngọt màu nâu vàng, 2000đ 1 túi, và tôi là chúa khoái khẩu món đó. Nhưng nhà tôi nghèo, 1 tháng mẹ đi chợ thì tôi chỉ được ăn có 1 lần. Mỗi lần bà mang kẹo từ chùa chiền về chia, anh em tôi lại ganh nhau từng mẩu oản một, từng viên kẹo một. Ngày tôi lớn hơn 1 xíu, tầm lớp 5, tôi đã tranh thủ khi đi chăn bò để hái rau khúc bán lại cho người ta, lấy mấy ngàn đồng ăn loại kem bíp bíp 200đ/que. Rồi tôi biết đi nhặt sắt vụn, chai lọ nhựa thừa để bán lấy ít tiền thi thoảng còn ăn quà, mua vở. Tôi vẫn còn nhớ, tết năm nào tôi cũng hóng từ ngày 23 tháng Chạp, chờ để được mẹ mua cho chiếc áo mới mặc đi chơi tết. Mẹ tôi cứ hứa 30 tết mẹ mua cho cái áo, ấy vậy mà chiều 30 tôi vẫn chưa có áo mới, tôi khóc lóc nằng nặc đòi mẹ mua cho. Có những năm mất mùa, bệnh dịch, cả nhà hoa màu lợn gà bán chẳng được bao nhiêu, nhà tôi còn không mua sắm được gì cho Tết. Bạn bè tôi đi học lúc nào cũng có năm mười nghìn ăn sáng, riêng anh em tôi, luôn đói meo. Không phải vì nhà không có gì ăn, mà vì mẹ tôi phải đi làm từ tờ mờ sáng, và anh em tôi phải học cách dậy thật sớm, hấp 1 quả cà chua để ăn với cơm trắng. Kỉ niệm mà tôi nhớ nhất, là những ngày trưa hè nắng như đổ, 2 mẹ con đi gật lúa ở dưới đồng sâu, phải lội xuống thùng sâu khoảng gần nửa người, cắt và lôi lúa vào trong 1 cái bạt, rồi lội nước kéo lên bờ, sau đó lại dùng sức người kéo lên trên đường lớn để mang lúa về nhà. Làm cả vụ vất vả là thế, nhưng cũng chỉ được có 2 tấn thóc, bán đi chắc được khoảng 10triệu. Tôi vừa đẩy lúa, vừa lau mồ hôi lăn trên má, tôi khóc, tôi thương mẹ. Tôi tự nhủ là sẽ không để cho mẹ tôi, bố tôi phải khổ, phải làm những việc tay chân vất vả như vậy nữa. Tôi tự nhủ là đời bà, đời mẹ đã phải chịu, đời con chắc chắn sẽ không như vậy nữa! Năm lớp 7, tôi bắt đầu đi làm đồng thuê để lấy thêm chút tiền. Năm lớp 8, tôi đi làm công nhân cắt chỉ trong 1 nhà máy ở quê, ngồi cả ngày trong 1 đống quần áo cao gấp 3 lần tôi, tôi được trả đâu đó 60 ngàn đồng. Năm tôi lớp 10, tranh thủ nghỉ hè, tôi còn đi bốc vác kiếm ít tiền tiêu. Tôi vẫn nhớ cảnh công trường nghìn nghịt người ở khu công nghiệp, ngổn ngang những gạch đá, vật liệu, tôi con gái, 2 tay 4 viên gạch, chuyển từ đống này sang cái xe rùa để chở xuống tầng. Làm vật vạ đến trưa thì lăn ra ngất, vì quá mệt. Năm tôi lớp 11, tôi bắt đầu đi buôn, tôi buôn lại bánh mì ở trong làng, mang vào trong trường để bán lại cho các bạn muốn ăn sáng mà không muốn đi xa. Mỗi cái bánh mì, tôi được lãi 1500đ, ấy vậy mà có những ngày tôi bán được 35-40 cái, có những ngày tôi lại ế dài, các bạn thi nhau mua ủng hộ cho tôi nhanh hết bánh. Nghĩ lại hồi đó tôi cũng rắn rỏi, ranh con bé tí tẹo mà cũng buôn buôn bán bán, cầm mấy trăm nghìn trong túi mà tưởng như mấy chục triệu bây giờ. Hồi đó, bố tôi hay có câu: "Nếu học thì phải học thật là giỏi, thật xuất sắc; còn nếu học bình thường, thì nghỉ học đi làm." Đó thực sự là 1 bài học đáng giá cho tôi sau này. Dù khó khăn, nhưng bố mẹ vẫn luôn nỗ lực vì anh em tôi ăn học nên người. Tôi biết ơn và hạnh phúc vì điều đó. Tôi biết ơn vì được sinh ra trong khó khăn, thử thách, được sinh ra trong 1 gia đình tuyệt vời như vậy. Và tôi tự hào được làm con bố mẹ. Tôi tự nhủ: "Cùng là được sinh ra, bố mẹ ta đã không được lựa chọn, chẳng lẽ chúng ta cũng vậy sao? Cũng cam chịu sống một cuộc đời ổn định, bình bình,.. Đằng nào cũng lựa chọn, tại sao không lựa chọn có cuộc sống tốt hơn." Nếu lựa chọn những việc dễ dàng, cuộc sống sẽ rất khó khăn. Nếu lựa chọn những việc khó khăn thử thách, cuộc sống sẽ nhẹ nhàng.. Nếu lựa chọn sai lối, thì càng đi nhanh càng nhanh chết. Nếu lựa chọn đúng đường, thì dù đi chậm, dò dẫm từng bước, nhưng đúng đường thì vẫn sẽ tới được tích. ĐẰNG NÀO CŨNG SỐNG, VÀ CHỈ SỐNG CÓ 1 LẦN, TẠI SAO KHÔNG LỰA CHỌN SỐNG 1 CUỘC SỐNG HUY HOÀNG.