Những con người mà không làm nên điều gì to lớn là những con người có cái tôi quá lớn, lúc nào cũng xem cái tôi của mình là cái rốn của vũ trụ, xuất phát từ cái tôi như thế, khó mà tránh được sự hạn chế bởi cái tôi nhỏ bé đó. Vì vậy phật giáo có dạy là “ Ngã Chấp” ( tự đóng khung mình trong cái vỏ chết), thu hẹp tình thương, thiếu sức sống rạng ngời rộng lớn, gọi là sống trong vô minh. Lời khuyên: người mà có cái tôi quá lớn, không có cách nào gạt bỏ sĩ diện. Lão tử có viết: “cực thiện tựa như nước”: nước là thứ vật chất nuôi dưỡng vạn vật mà không bao giờ tranh đua. Nước sẵn sàng đến những nơi mà con người không muốn đến (vì nước chảy từ trên cao xuống thấp), nên nước thường tiếp cận gần với cảnh giới cao sùng. Nếu mọi người đều nghĩ mình tài giỏi, không thể hạ mình thì con đường kinh doanh hãy còn xa lắm. Mọi người phải biết bỏ qua sĩ diện, làm những việc mà người khác ngại làm. Lúc nào cũng loại bỏ được sự cố chấp của bản thân. Nếu được như vậy thì một ngày không xa, sẽ thành một con người cao thượng, được mọi người yêu mến. Mức độ khôn lớn và trưởng thành thực sự trong cuộc đời của mỗi con người tùy thuộc vào thái độ ứng xử của họ đối với người khác. Dịu dàng với người trẻ. Cảm thông với người già. Chia sẻ với người bất hạnh. Động viên với người có chí hướng. Tha thứ cho người mắc lỗi lầm. Bao dung với kẻ yếu. Khoan hòa với kẻ mạnh. Bởi lẽ đến một lúc nào đó trong cuộc đời của mỗi con người, họ cũng sẽ lâm vào những cảnh ngộ tương tư.