Cậu à, Tớ vừa mất đi một người anh, một người bạn, một người đồng nghiệp, nghĩ đến anh ấy, tớ lại nhớ đến cậu, tớ thấy anh ấy và cậu có nhiều điểm chung, tớ muốn viết lại cái note này, viết để nhắc cậu, nhắc cả nhiều người giống cậu nữa. Chẵng biết nên gọi nó là gì nữa, tạm gọi là khởi nghiệp - tội nghiệp nha? Nghe này... Giàu để làm gì? *************** Hồi trẻ, tớ thấy cậu hay nói đến tiền bạc và sự nghiệp; vẫn nhớ như in lời cậu nói. “Tớ không muốn là thằng đàn ông nghèo, giàu chưa chắc đã sang, nhưng nghèo thì chắc chắn là hèn” Ra trường, cậu “khởi nghiệp” như một con thiêu thân, làm việc từ 8h đến 12h đêm, không đi chơi, không nghỉ ngơi, không yêu đương, mấy năm sau thấy cậu mua được nhà cửa khang trang, xe cộ đổi xoành xoạch. Thời gian như cơn gió, hơn 10 năm sau, thấy cậu vẫn làm việc như vậy, tuy nhiên, chẳng bao giờ thấy cậu đi du lịch, dành thời gian cho bản thân, cho những người cậu yêu thương. Cậu đi đây đó nhiều, nhưng lần nào cũng là event hội thảo, tất cả những bức ảnh có cậu đều gắn liền với logo hay backdrop. Nhiều người ao ước, tớ thì thấy: Tội nghiệp Hồi trẻ tớ ngưỡng mộ và gato với cậu lắm, bây giờ tớ lại thấy thương hại cậu. Tiền bạc kiếm ra là để nó phục vụ mình, cậu đang là nô lệ của của công việc, của khát vọng và đam mê của chính bản thân mình. Tớ biết cậu thích sống kín đáo, không ồn ào và cũng chẳng muốn thiên hạ nói nhiều về bản thân. Thực ra nếu muốn thì họ phải nhắc đến cậu từ lâu lắm rồi vì cậu thành công rất sớm. Có lần cậu tâm sự “tớ muốn giúp khởi nghiệp, và muốn giúp được nhiều người thì cũng không thể ở trong bóng tối được, nếu mình không dũng cảm để “visible” hơn, thì chẳng giúp được nhiều người. “Sông càng sâu thì nước sẽ càng lặng” mặc dù không muốn, cậu buộc phải xuất hiện. Nghĩ cũng thấy tội nghiệp, chắc gì cậu đã đủ bản lĩnh để đón nhận thị phi khi nổi tiếng, phải không? Còn nữa.... thực ra đây mới là phần tớ muốn kể cho cậu nghe nhất... Cậu là người tình cảm, yêu sâu sắc và chung tình. Mấy năm về trước lúc nào cậu cũng nhắc đến người yêu, sau đấy là vợ với nét mặt phấn khích rạng rỡ, gần đây cậu ít nói về gia đình hơn, rồi cậu bắt đầu buồn khi nhắc đến câu chuyện 2 người. Lần cuối, cậu đã khóc. Hình như 2 người đang ly thân và bế tắc. - Tại sao không chia tay? - Tại sao không dám đến với người khác? Cậu cúi gầm mặt xuống; "Tớ sợ con tớ khổ, bọn tớ cũng gắn bó với nhau quá lâu rồi, không còn tình cảm nhưng vẫn còn tình nghĩa, vẫn luôn trân trọng nhau" Tớ nghĩ đây là phần tội nghiệp nhất, thực ra đời người cũng ngắn ngủi lắm cậu ạ, đừng suy nghĩ nhiều, tớ không biết khuyên gì cho cậu, chị tớ có dặn tớ “Hùng ạ, tình yêu - hạnh phúc là thứ đáng để sống nhất trên cuộc đời này” Cậu có vẻ có tất cả, nhưng lại thiếu đi thứ quan trọng nhất của cuộc đời: tình yêu và hạnh phúc. Cậu đang sống một cuộc đời khuyết tật đó! Biết tại sao lại mấy đứa Doanh Nhân Khởi Nghiệp như cậu hay bị chứng DoanhNhân_KhuyếtTật không? Tớ quen và thân khá nhiều doanh nhân khởi nghiệp khuyết tật giống cậu lắm, chẳng lẽ tag hết vào đây, bọn nó hầu hết là những Founder tạm gọi là thành công, cũng có sao có số trong giới Việt Nam startup, mấy đứa này có một đặc điểm là không chịu được cuộc sống "bằng phẳng", ưa thử thách, thích thay đổi, phưu lưu và sẽ bị áp lực tâm lý vô cùng lớn khi những thứ xung quanh họ trở nên nhàm chán, đặc biệt nếu là chuyện người yêu, người bạn đời không hòa hợp thì sẽ dẫn đến nhiều bị kịch. Doanh Nhân Truyền Thống trưởng thành lên từ "thương trường"; họ được cọ xát, va chạm với nhiều thành phần trong xã hội, nhiều lúc họ buộc phải lừa lọc, buôn gian bán lận để "sinh tồn" và từ đó, họ cũng có nhiều kỹ năng và tâm lý tốt để trở nên chai lỳ, thậm chí là phũ phàng và tàn nhẫn trong chuyện tình cảm. Ngược lai, gần như 100% CEO/Founder khởi nghiệp mà tớ quen và thân đều là người chỉ "sinh tồn" băng tuệ, sự chẳm chỉ, sáng tạo, chứ không phải bằng kỹ năng "thương trường". Một nhược điểm nữa là họ rất tốt tính, suy nghĩ có trách nhiệm, thường luôn nhường nhịn, thậm chí là thiệt thòi trong các mỗi quan hệ. Đăc điểm thường thấy là họ rất tình cảm, đôi lúc tình cảm đến yếu đuối, nhiều trường hợp (như cậu) còn không dám SỐNG một cách xứng đáng, không dám yêu, không dám làm những thứ mình thích. Một đứa ở vị trí như cậu sẽ luôn phải “đạo mạo”, không bao giờ được sống thật với cảm xúc và mong muốn của mình. Cậu phải luôn giữ hình ảnh trong mắt mọi người: nhân viên đối tác, nhà đầu tư. Cậu luôn sợ sai trái khi làm điều gì mình thích, cậu có quá nhiều thứ để lo và để mất, cậu sợ loài người dị nghị và xã hội lên án. Thật không may cho cậu khi phải sống ở nơi “Xã hội - Chủ nghĩa” bóp nghẹt “Độc lập - Tự do - Hạnh phúc” của khá nhiều người, và cậu là một nạn nhân. Cậu có điều kiện để chăm lo về kinh tế cho mọi người trong gia đình, cậu suy nghĩ có trách nhiệm, cậu tốt, cậu sợ mọi người bất hạnh, thế chẳng lẽ cậu không có quyền được sống hạnh phúc, được yêu, được làm điều gì mình muốn??? Kết luận: ++++++++ Tớ viết để tưởng nhớ Anh tớ, nhắc cậu và các anh em khởi nghiệp, phải biết cân bằng cuộc sống, thành công của khởi nghiệp không chỉ phải được tính bằng giá trị của công ty, số vòng vốn gọi được. Thành Công của khởi nghiệp cần phải được đo cả bằng chỉ số tình yêu và hạnh phúc nữa. Lại nhớ đến mục đích làm giàu của cậu, tớ chốt lại một câu, mang ra hàng in A0 rồi treo đầu giường nhé: "Cậu cũng giàu rồi, nhưng vẫn hèn lắm, đéo dám SỐNG cho ra SỐNG" PS: Trong hình là bức tranh trừu tượng Anh tớ vẽ, một tác phẩm duy nhất trong những năm cuối đời. Tớ đã xin phép Em của anh ấy chia sẻ lên đây như là một kỷ vật để chúng ta nhớ về một người Anh Khởi nghiệp đầy tài năng, nhưng cũng vô cùng tội nghiệp.