Bữa ngồi tâm sự với cô bạn, cũng từng làm cán bộ Đoàn – Hội gì gì đấy của một trường Đại học ở Tp. HCM, tôi có nhắc đến cái chương trình “Ngày hội tuyển dụng” dành cho bạn trẻ chuẩn bị tổ chức vào thời gian sắp tới. Dù sao cũng hơn chục lần ngồi ghế nóng và tham gia với vai trò Phỏng vấn viên rồi nên tôi chia sẻ rất háo hức. Trái ngược với vẻ hồ hởi của tôi, cô ấy bảo: - Ngẫm ra cũng có nhiều cái nghịch lý lắm ông ạ. Tôi làm công tác tổ chức bao nhiêu năm nên biết, để huy động được mấy đứa sinh viên nó đi tham gia các chương trình đó hầu như không phải dễ. Nào là phải hò hét có, động viên có, tính điểm hoạt động cũng có, rồi phải có quà mang về, có chương trình đi kèm văn nghệ văn gừng, giao lưu ca sĩ này nọ thì may ra tụi nó mới tham gia. Có lần, trường tôi tổ chức cái ngày hội việc làm, tôi đi lòng vòng hỏi mấy bạn sinh viên động lực nào khiến tụi em tham gia vậy, nói chị nghe xem. Tụi nó nhìn tui rùi đáp gọn lỏn: “Vì chương trình này có điểm danh, tính điểm rèn luyện, lại có cà phê miễn phí và quà tặng mang về chị ạ.” Nghe xong mà tôi cười như mếu. Hỏi mấy đứa sinh viên, trăm đứa như một, đứa nào cũng muốn ra trường có việc làm ngay, đứa nào cũng than sao giờ kiếm việc khó quá, vác bằng đi xin việc mệt mỏi quá, có việc rồi mà lương thấp quá, v.v… vậy mà tụi nó có nhìn lại đâu. Cổ nói tiếp: - Trong khi thời sinh viên, tụi nó đã có cơ hội tìm việc ầm ầm mà không biết. Ông xem, mấy cái ngày hội như thế, các nhà tuyển dụng toàn trưởng phòng, phó phòng nhân sự, giám đốc doanh nghiệp hẳn hoi nhé, đích thân đến trường tìm tụi nó để phỏng vấn thật, tuyển dụng thật thì hầu như chả thấy mấy đứa quan tâm. Ông làm phỏng vấn viên bao nhiêu năm, nhìn mấy trăm cái hồ sơ xin việc tụi nó nộp cho ông là ông hiểu. Chương trình khi báo cáo thành tích lên trên thì ghi nhận tới mấy trăm đứa tham gia, nhưng số lượng hồ sơ ứng viên ra hồn thì xin lỗi có khi đếm trên 10 đầu ngón tay còn chưa đủ số. Thậm chí, có đứa còn điền theo kiểu cho có hoặc thậm chí, không mang theo bất cứ hồ sơ gì, tay không bắt giặc, mặc cả áo thun quần jean (tệ hơn là quất cả đôi dép lào), hồn nhiên vô tư, đến tham gia theo kiểu cỡi ngựa xem hoa cho biết, chứ không hề mang tâm lý nghiêm túc thật sự. Kết quả, sau chương trình về thì đâu lại vào đấy. Cũng vỗ ngực khoe với mấy đứa ở nhà là tao đi phỏng vấn thử rồi, xin việc thử rồi này nọ. Và rồi cũng chính mấy bạn sinh viên ấy sau này ra trường lại cầm hồ sơ chạy đi te te khắp các công ty xin việc mà mãi cũng không xong. Hỏi có nghịch lý không? Trong khi, đứa nào nghiêm túc, sau ngày hội đó có khi lại được nhận làm việc ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tới hồi tốt nghiệp, nó ung dung điền vào trong hồ sơ của nó 2-3 năm kinh nghiệm ngon ơ, có khi còn được giữ lại làm việc với chức vụ còn cao hơn, mức lương còn cao hơn mấy đứa bạn bè cùng khóa. Nghe cô bạn xả 1 tràng đầy bức xúc như thế, tôi cũng chỉ biết nuốt ngụm cà phê cái ực rồi gật đầu cái rụp, vì thấy cổ nói đúng quá chứ biết nói gì thêm nữa bây giờ. Nên thôi tóm lại là, đọc xong cái bài viết này thì nhớ là, bạn nào mà còn là sinh viên á, mà không muốn cái cảnh ra trường làm “nhà báo” hay “hàng không” tức là ăn hàng và ở không á, thì bắt buộc phải tham gia mấy cái ngày hội phỏng vấn, tuyển dụng hay ngày hội việc làm ngay từ thời sinh viên đi nghe. Và đã tham gia thì tham gia cho đàng hoàng, chuẩn bị hồ sơ cho nghiêm túc, rồi bữa đó khi vác lên thì nhớ là mặc đồ cho đẹp vô, lịch sự vô nữa (quần tây, áo sơ mi trắng như đi làm thật sự ấy). Biết đâu, khi ngước nhìn bạn với cái hồ sơ đẹp đẹp trên tay cùng nụ cười tỏa nắng, thì mấy nhà tuyển dụng (trong đó có tôi với cặp kính cận 4 đi-ốp), lại vô tình bị thu hút, chớp chớp mắt và buộc miệng hỏi 1 câu: - EM CÓ MUỐN LÀM VIỆC TẠI CÔNG TY ANH KHÔNG?
câu chuyện cũng phải suy nghĩ khi e là sinh viên, cũng đang cố gắng phấn đấu để ra trường có cv tốt. hehe