DŨNG CẢM ĐỂ TRƯỞNG THÀNH

Thảo luận trong 'Quản trị - Khởi nghiệp' bắt đầu bởi Kim Lý, 16/1/18.

  1. Kim Lý

    Kim Lý Member

    Có nhiều cách để người ta đánh dấu bước ngoặt trưởng thành trong cuộc đời, từ trẻ con trở thành người lớn. Có thể là lúc bước sang tuổi 20, hoặc khi biết yêu lần đầu, hay có công việc đầu tiên, kiếm được đồng tiền đầu tiên, và có thể là lúc họ nhận ra cha mẹ mình đã không còn trẻ nữa. Còn với tôi, là khi tôi nhận thấy mình đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết chỉ được tính bằng giây. Nhưng thước đo nào là kết quả của trưởng thành? Trưởng thành khác với đứa trẻ lớn lên mỗi ngày. Và hiển nhiên, lớn lên già đi là một điều tất yếu, ai sinh ra trên đời đều cũng phải trải qua vòng luân hồi sinh-lão-bệnh-tử. Đó là sự phát triển bất biến và không thể cưỡng lại của thời gian. Nhưng trưởng thành thì khác, nó là một quyết định, mà không phải ai cũng đủ dũng cảm và quyết tâm để gật đầu. Khi lựa chọn trưởng thành chứ không chỉ đơn thuần là lớn lên, tôi đã nhận ra, cuộc đời này đáng sống hơn rất nhiều.

    Trưởng thành là đối diện chứ không trốn chạy. Đối diện với chính bản thân, với những gì sai lầm đã gây ra. Đối diện với sự thật phủ phàng mà chúng ta khó có thể chấp nhận, đối diện với chính thách thức mà cuộc sống dành phần đó cho mình. Khi chấp nhận đối diện và không trốn chạy sự thật, chúng ta sẽ nhìn ra giới hạn bản thân của mình trước đây thật nhỏ bé, có những điều cứ ngỡ sẽ không thể làm được, nhưng khi dũng cảm đối diện chính nó thì đó cũng chỉ là một thứ giới hạn bình thường mà thôi.

    Trưởng thành là khi dũng cảm. Dũng cảm để từ bỏ một điều gì đó quen thuộc. Dũng cảm để từ bỏ những thứ an toàn và chấp nhận thách thức mạo hiểm. Dũng cảm chế ngự những ganh ghét, đố kị của bản thân với người khác. Thay vào đó, biến nó thành động lực để phấn đấu, rèn luyện bản thân trở thành một con người tốt đẹp hơn, toàn diện hơn.

    Trưởng thành là khi biết tha thứ. Không còn sân si hay tính toán thiệt hơn, so bì lỗi lầm của người mình hay của họ, cũng chẳng thèm tranh luận ai đúng hay ai sai. Ôm tức giận không khác nào đang ôm một chiếc balo đựng những tảng đá trên người, nó chỉ khiến mình mệt mỏi mà thôi. Khi ấy, chẳng còn chỗ để niềm vui, sự thanh thản hay bình an của tâm hồn ở lại.

    Trưởng thành là khi thành thật với chính bản thân mình, với những gì mình yêu hay ghét, được hay mất. Khi đó, chúng ta sẽ không còn chán ghét bản thân mình và luôn mơ ước được trở thành bản sao của ai đó nữa. Thay vào đó là sống hạnh phúc và hài lòng với những gì mình đang có, không còn ảo tưởng về những điều xa xôi ngoài tầm với.

    Chúng ta khi bé hay nói đến chuyện ngày mai, hay ước mơ những điều thật lớn nhưng chưa từng lo lắng xem tương lai sẽ ra sao. Chỉ khi bản thân đã thấy lo lắng về những gì sắp đến, hay tìm mọi cách để nỗ lực, phấn đấu, rèn luyện để đạt được những mục tiêu, ước mơ thời thơ bé ấy. Lúc ấy chúng ta sẽ nhận ra, mình đã lớn, đã trưởng thành thật rồi.

    Nàng Sư Tử Diệp Bùi
    Founder LionBui Agency
     
    danh sách diễn đàn rao vặt gov chất lượng

Chia sẻ SEO tới mọi người