Đẳng cấp bán hàng người trung quốc

Thảo luận trong 'Quản trị - Khởi nghiệp' bắt đầu bởi songkhoe, 21/11/17.

Tags:
  1. songkhoe

    songkhoe Member

    Có một lần mình theo tour đi Quảng Châu, nơi lấy Dê làm linh vật, Hoa mộc miên (hoa gạo) làm quốc hoa. Sau khi lượn sơ qua Công viên Việt Tú thoang thoảng mùi thối hoa gạo rụng, chụp hình nhí nhố với nhóm tượng sư phụ dê xong thì hướng dẫn viên Tàu "bắt" phải ghé vào thăm Viện nghiên cứu Đông y Trung Quốc.

    Cái Viện này rất thánh, gần như ai cũng trọ trẹ được tiếng Việt, họ chỉ vào mấy cái hình tươi cười của các xếp LĐA (Việt Nam), Clinton (Mỹ), Xihanuc (Cămpuchia) và ông Tổng thư ký LHQ... treo trên tường nói các ngài đây đã từng là bệnh nhân của Viện. Sau đó "mơi các tồng chi" vô phòng nghe giới thiệu, thị phạm tại chỗ để biết sự kỳ diệu của khám chữa bệnh cổ truyền Trung Hoa.

    Màn một là thuốc chữa bệnh về xương khớp.

    Ông giáo sư (lại giáo sư) xách một cái bu gà ra khuơ khuơ trước mặt mọi người và xổ một tràng thủng xoong thủng chảo gì đó. Nói xong thì móc con gà thả xuống nền nhà. "Bà" gà thấy người đông sợ chết khiếp, chạy, nhảy, bay tứ tung tìm cách thoát thân. Nhưng đâu có được, ông giáo sư thộp một phát, mắm môi mắm lợi bẻ cái chân gà kêu răng rắc rồi thả con gà bị liệt cẳng xuống nền nhà.

    Xong, ổng ngoắc tay ra hiệu, một em mang áo blu trắng, bưng một khay thuốc màu xanh mực bước ra giới thiệu bằng tiếng Việt rằng đây là thần dược dùng cho những người đau xương khớp. Nói rồi cô ta đưa cho giáo sư một lọ, ông này tỉ mẫn phết mực lên hai cái cẳng gà, con gà quạt cánh nhảy xuống đất chạy một vòng như chưa hề bị bẻ giò. Cả đoàn vỗ tay rần rần, giáo sư hoan hỉ, cúi chào, lui vào sân khấu.

    Màn hai dùng khí công chữa bệnh đau lưng.

    Một ông mang áo may ô, tay nổi gân, ngực sáu múi như lực điền xuất hiện "nỉ hảo, nỉ hảo" và xưng mình là giáo sư Hoàng hay Wang gì đó. Ông hỏi có ai ở đây đau lưng ? Cả nhóm rụt rè, mình giơ tay, ổng chỉ ngồi vào ghế, vén áo lên để ông vận khí công điều trị tại chỗ không mất tiền. Gồng mình, hít sâu, thở nhẹ một lúc thì ông giáo sư áp hai tay cứng ngắc vào lưng mình, tự nhiên thấy người mình nóng dần lên, nhất là sống lưng ran ran như có lửa.

    Đang nghĩ bụng mình gặp may đúng thầy đúng thợ rồi, giỏi thật, thì ổng giơ hai bàn tay xanh lè ra cho mọi người coi và nói chất độc đã ra hết cả đây rồi. Cứ như cảnh bán thuốc cao dán Sơn Đông Mãi Võ ngày xưa, thấy nhảm nhí, không ai vỗ tay.

    Ông bạn mình ngứa mắt, nổi khùng bật dậy trổ hài, giơ tay xin phát biểu "sắng cải xâu tý dzìn cu hỏn ạ". Cả bọn hỏi nhau ủa thằng này biết tiếng Tàu khi mô bây. Thấy giáo sư Wang ngơ ngác, hắn nói để tui dịch ra tiếng Việt cho dễ nghe, là "sái cẳng xin tý dầu con hổ ạ", mà ông không có thì thôi vậy.
    Màn ba bán thuốc.

    Tất cả mấy anh em trong đoàn đều được lần lượt đưa vào các phòng cho các giáo sư bắt mạch, chẩn đoán, kê đơn, mua thuốc. Hình như do mình có khuôn mặt thộn hoặc chịu khó xung phong làm thị phạm như đã kể ở trên nên được mời vào trước tiên.

    Ông giáo sư trẻ bắt mạch xong phán đến đâu, cô nhân viên phiên dịch đến đó, nào là thận yếu, mạch suy, tim đập không đều...nếu không chữa trị sớm sẽ ảnh hưởng đến tim mạch. Ổng đưa ngón tay ra ví dụ đây là cái ống nước máy bằng kẽm, nước chảy qua lâu ngày đóng cặn thì ống kẽm sẽ bị rỉ sét rồi mục.

    Nói xong ổng kê cho mình đơn thuốc giá trị 200 usd và dặn uống hết thuốc thì khỏi bệnh. Mình ngờ ngợ cái trò mèo này nên tìm cách thoái lui "xin lỗi giáo sư trên đường về nước tui đã cạn tiền". Ổng nói không sao không sao, rồi sửa thành 150 usd, mình lại lắc đầu. Ổng sửa lại thành 100 usd, mình tiếp tục lắc đầu. Ổng sửa thành 50 usd, ngại quá, thôi lấy mẹ cho xong, tiếc tiền mình chửi vớt một câu giọng Ninh Giang Ninh Hoà "mẻ che mày, mày tưởng ông bần cố nông dễ dụ làm cách mẹng hẻ".

    Cô phiên dịch ngơ ngác không dịch được, nhe răng cười trừ. Mình cầm cái lọ thuốc con con bằng ngón chân cái dọt lẹ ra cửa, vặn nắp dốc thử ra lòng bàn tay thấy những hạt thuốc nhỏ xíu, đen như cứt gián. Tự dưng nhớ lại mẹt thuốc ho của bà già quê quảng cáo ở chợ ngày mình còn bé, với nhãn dán ghi trên bao bì:

    "Thuốc ho hạt cải là đây
    Bà con nên nhớ mua ngay mang về".

    Mình chỉ mua có một lọ là còn may, chứ mấy ông trong đoàn ôm cả bọc đủ loại thuốc tể a bờ cờ. Sau này gặp lại mình hỏi uống có tác dụng gì không, các ông nói cũng rứa, già đầu mà còn nghe bọn nó dỗ ngọt. Mình mua về nhưng không dám uống, toàn chữ Tàu cả, biết thuốc gì mà nốc vô, chết toi.

    Thấy thuốc để lâu, bà xã mình hỏi lọ gì đây, mình nói thuốc quý chỉ giành cho đàn ông, được các đồng chí Trung Quốc quý mến biếu riêng làm kỷ niệm, bà xã cười nhếch mép "sao ông không uống đi, chờ gì nữa". Hehe...
     
    Tags:
    danh sách diễn đàn rao vặt gov chất lượng
Đang tải...