Có một tôn sư không phải doanh nhân nổi tiếng được truyền thông ca tụng hay hốt bạc trên sàn chứng khoán nhưng toàn bộ cuộc sống của ông rất tuyệt vời. Tiền bạc của ông đủ để ông có những tiện nghi tốt. Ông sống trong sự cân bằng, có trí tuệ cao và mọi tiền của kiếm được của ông dựa trên làm ăn chân chính và tỉnh thức. Không tham lam, cũng không xa lìa vật chất. Ông đã rửa tay gác kiếm nhưng hàng tuần vẫn có những doanh nhân được ông chỉ lối về thăm, trong đó có tôi. Đã lâu không ghé thăm nên tuần rồi tôi sắp xếp về, ngôi nhà vườn rộng chừng 3000 mét vuông dường như càng ngày càng xanh tươi và trong lành. Biết tôi lái xe vào ông vẫn thong thả tưới nước cho mấy khóm hoa. Cái cách tưới nước nhẹ nhàng và dịu dàng làm cho khu vườn cực kì yêu mến ông. Chẳng thế mà nhiều cái cây ở nơi khác khô quắt mà chỉ cần mang về đây chưa đầy tháng đã đã đâm chồi nẩy lộc đầy sức sống. Đã có lần tôi về đây chẳng buồn nói chuyện gì, chỉ ngắm khu vườn kì lạ này với một tâm trạng yêu cuộc sống tới mức tưởng như có thể ôm trọn thế giới trong vòng tay mình. Chị Nuôi rót một cốc nước lọc trong vắt vào chiếc ly sạch tới mức tôi nghĩ mức độ sạch này không thể do bàn tay con người rửa được, phải là một cái gì đó như siêu nhiên tác động tới. Nhưng rồi tôi nghĩ một người suốt đời chỉ muốn chăm lo cho người khác theo cách cực kì yêu thương và chu đáo thì hoàn toàn có thể rửa sạch một bộ ly tới mức thần kỳ. Tôi đón lấy ly nước và uống với cách mà trước giờ tôi cũng chưa từng uống: từng ngụm một, thật ít, như sợ ly nước sẽ hết đi sự tinh nguyên đặc biệt mà tôi vừa cảm nhận. - Lâu nay em không về ông hay nhắc lắm đấy, chắc bận nhiều hả? Chị Nuôi vừa hỏi vừa lau dọn. - Em không bận nhiều, chỉ là đang bắt đầu một số cái mới thôi. - Nên nghỉ hưu đi là vừa, chị nghe ông nói em đủ sức nghỉ hưu rồi mà! Tôi cười đáp lại và không nói gì. Tôi không làm phiền công việc chăm sóc cây cối của ông. Chẳng khó khăn gì tôi lần tay trên kệ sách cầm lấy quyển Trở thành Thiên Thần - Con đường khai sáng và thả mình lên chiếc ghế xích đu. Những dòng chữ đập vào mắt thật trùng hợp với dòng suy nghĩ: “sống theo những Nguyên Tắc và Giá Trị là đúng đắn cho mình và những người khác, là những điều làm bản thân chúng ta thực sự hạnh phúc.” Khi sống với mong muốn nhiều hơn, nhanh hơn thì thường chúng ta sẽ làm cho người khác bất hạnh và đau khổ, trực tiếp hay gián tiếp; lạ lùng hơn nữa là thế nào bất hạnh và đau khổ cũng sẽ trở về với chúng ta, đeo bám chúng ta mãi. Tôi tự nghĩ có bao nhiêu doanh nhân, thương gia thực sự có được chất lượng cuộc sống đúng nghĩa? Không lẽ nào chúng ta cứ lặp đi lặp lại sai lầm của hàng ngàn, hàng vạn năm của loài người? Đâu ai cấm chúng ta có nhiều tiện nghi hơn. Ngôi nhà này của Shifu (tên mà tôi đặt cho ông, ngầm tự cho rằng tôi là chú Panda khó dạy) khá rộng, rất đẹp, ngăn nắp, có đầy đủ mọi tiện nghi tốt nhưng không phô trương, khoe mẽ. Ngôi nhà này đã từng chào đón hàng ngàn người không phân biệt sang hèn. Bất kể ai muốn tìm cho mình một cách thức xây dựng cuộc sống có chất lượng thực sự chứ không phải lao đi theo xu hướng xã hội thì đều có thể đến găp Shifu. - B trắng ra nhỉ, chắc dạo này ít đạp xe hả? Đang miên man suy nghĩ thì tiếng Shifu làm tôi bừng tỉnh. Chưa kịp trả lời thì Shifu bảo chị Nuôi: - Chắc B ở lâu, em pha trà giúp nhé Tôi rời chiếc ghế xích đu đến ngồi cùng Shifu dưới chiếc bàn trà ngoài sân, bên dưới tán cây bàng mát rượi. Shifu: Điền mới ghé đây, nó vừa đi Thái Lan về đấy. Nói chuyện với nó ta buồn lắm B (ngạc nhiên): Chúng nó đi du lịch đợt vừa rồi vui lắm sao Shifu lại buồn nhỉ? Shifu: Nó kể khi đến Thái Lan, nó đi ăn cái gì cũng cảm thấy ngon, một phần vì món ăn ngon, phần nữa là chúng nó đều cảm nhận được người Thái họ làm món ăn đó từ những thứ sạch. Nó nói khi đi ăn ở VN thì lúc nào cũng cảm thấy sợ, không biết người ta chế biến thức ăn từ những thứ kinh khủng gì, bất kể đó có thể là nhà hàng 5 sao đi nữa. B chợt buồn theo: B đang liên tục nói về điều này với nhiều người cũng như viết về kinh doanh chân chính nhưng có lẽ không có tác dụng ở nơi mà người ta quá khát thành công, cũng như bất chấp mọi thứ vì nó. Shifu: Ta đã nhận ra điều này từ lúc ta còn trẻ, thật may mắn là cuộc đời doanh nhân của ta đã không đi sai đường! B cau mày: Có lẽ nào những người như chúng ta quá lạc loài trong thế tục này hả Shifu? Shifu (bỗng cười lớn): Sao hôm nay B lại cải lương thế? B: Đôi khi buồn lắm chứ Shifu… Shifu: Không có cách nào cả B à, đa số chỉ muốn làm những việc làm cho họ thoải mái, thoả mãn ảo vọng của họ chứ không chịu làm điều đúng đắn đâu. B chùng xuống: Mỗi ngày đã có hàng trăm người chết vì ung thư rồi Shifu ạ, quá nhiều tác nhân có hại từ vật chất đến tinh thần mà nguyên nhân cốt lõi cũng chỉ từ cơn khát thành công, cơn khát vật chất này mà ra. B tiếp tục: Tại sao Shifu lại không định cư ở nước ngoài khi đã có nhà cửa cơ ngơi bên đấy mà vẫn ở nơi với quá nhiều vấn đề, quá nhiều nguy hiểm này? Shifu nhìn khu vườn với đôi mắt sáng rực: Bởi vì ta biết cuộc sống này là kì diệu, B thấy đấy, ngày ta về đây là khu đất hoang, giờ đây đã là nơi đáng sống! Khi chúng ta thực sự muốn thay đổi, nhất định sẽ có giải pháp. B hỏi dồn: Nhưng chỉ một vài người như Shifu, còn lại họ vẫn phá hoại thì làm thế nào? Shifu: B đã từng quan sát một bãi rác chưa? Tưởng rằng ở nơi đầy mùi hôi đó thì chỉ có cái chết nhưng không phải vậy, có những sinh vật giúp phân huỷ rác, tạo ra sự chuyển hoá, sự sống có thể bắt đầu từ bãi rác. Đừng để cảm xúc làm lu mờ nhận thức, B thừa sức hiểu muốn thay đổi thế giới phải thay đổi từ chính bản thân mình đúng chứ? B như bừng tỉnh, im lặng. Shifu: Ít có nơi nào cần đến sự thay đổi như ở đây, chính vì vậy ta sẽ ở đây mặc dù ta thừa điều kiện để ở một quốc gia văn minh. Nếu sự thay đổi của ta đã làm thay đổi một số người thì vẫn còn hi vọng, chẳng phải chính B đã thay đổi từ lối kinh doanh láu cá sang lối kinh doanh như bây giờ hay sao? B cười lớn: Đúng là hi vọng là thứ có thể tồn tại ở nơi tuyệt vọng Shifu ạ! B đã từng tuyệt vọng về bản thân mình nhưng giờ đã khác, B hiểu rồi! B hiểu rồi.