Đừng nói với tớ là cậu đi kiếm gấu để ôm trong những chuyến đi độc hành nha. Với một kẻ ích kỉ như cậu còn lâu mới chịu để cho một cô gái ôm ở đằng sau trong mỗi chuyến đi. Đơn giản vì cậu yêu chiếc xe số, yêu những con đường và nhớ những con người nơi cậu đi qua. Vậy thì kiếm gấu ở trong cửa hàng cũng nên. Hồi tớ còn đi học đại học, tớ ghét mấy kẻ cứ khư khư việc không đi cung ai trong những chuyến đi chơi nhóm lắm. Nhưng tớ lại phải òa lên sung sướng và thích thú khi thấy những tấm hình đẹp mà mấy anh độc hành đưa lên Facebook. Cũng không biết từ khi nào mà sự đam mê từ cậu được truyền qua tớ, cậu kể rất nhiều về những chuyến đi, những con người cậu gặp và những món quà rất lạ được mang về. Với tớ, cậu luôn là một chàng trai hay cười mỗi khi có sóng gió, cậu nói rằng mọi chuyện sẽ luôn có hướng giải quyết. Qua những chuyến đi, cậu hiểu rằng có gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh để xử lý. Đơn giản nếu có cuống lên cũng chả giải quyết được gì mà đôi khi còn rối loạn hết ấy. Tớ phải ồ lên kinh ngạc khi con xe tớ tự dưng chết máy, cậu chỉ mất 5 phút để tìm ra nguyên nhân và xử lý kịp thời. Bởi vì khi độc hành, nếu bạn không rành về sửa xe thì dám đảm bảo phải gọi người đến cứu. Điều này không hề tốt chút nào. Hình như qua mỗi chuyến đi, cậu lại tự trưởng thành hơn trong suy nghĩ. Nếu là trước đây, cậu sẽ hành động theo sở thích mà không cần suy nghĩ cho ai cả, thì giờ đây tớ thấy ở cậu một con người khác lắm nhé. Tớ không biết mình có hình dung sai không, nhưng mỗi chuyện cậu làm bây giờ đều sẽ nghĩ đến gia đình đầu tiên. Mỗi chuyến đi bây giờ ngoài việc tự học về lịch sử văn hóa mỗi vùng miền, thì cậu sẽ càng có lý do để quay trở về với gia đình qua sự an toàn trên mỗi chuyến đi. Điều đó khiến tớ thấy mừng lắm, vì cho dù làm gì cậu cũng sẽ suy nghĩ mọi phương án để chủ động giải quyết vấn đề khi đang gặp khó khăn. Khi bạn có một sở thích nào đó chỉ làm vài lần, đó sẽ là sở thích theo thời gian. Nhưng khi sở thích đó được lặp lại rất nhiều lần thì đó lại là đam mê. Và khi bạn đã đam mê một điều đã theo đuổi trong nhiều năm, bạn sẽ thành công trong lĩnh vực đó. Tớ từng hỏi sao cậu không kiếm lấy một em nào đó để tán tỉnh và cho em ấy đi theo mỗi chặng đường. Cậu chỉ cười, chỉ sau này tớ mới hiểu rằng mỗi chuyến đi độc hành diễn ra cậu muốn mình tìm ra được thêm những động lực và năng lượng để về chiến đấu tiếp. Đơn giản cậu yêu những con đường và con người nơi cậu đi qua, đó sẽ là kho tàng để sau này cậu truyền cho con mình. Chỉ khi nào cậu tìm được một cô gái bình thường, cô ấy chấp nhận một kẻ độc hành yêu cung đường hơn là dành nhiều thời gian đi ăn ngoài tiệm. Cô ấy có thể chịu ăn những bữa cơm gia đình do cậu ấy tự tay vào bếp chứ không phải đi ăn tiệm suốt. Và cô ấy cũng yêu những chuyến đi xa cùng cậu. Khi đó cậu ấy đã biết yêu.