CƠ HỘI LUÔN XUẤT HIỆN Ở KHẮP MỌI NƠI!

Thảo luận trong 'Quản trị - Khởi nghiệp' bắt đầu bởi Khởi Nghiệp, 27/8/17.

  1. Có một bạn trẻ gửi tin nhắn cho tôi:

    - Cô ơi kiếm tiền thực sự chẳng dễ chút nào cả. Con đã rất cố gắng nhưng không thể bán được thứ gì. Ở các tỉnh khó kiếm tiền hơn ở thành phố rất nhiều. Người tỉnh lẻ cũng không có nhu cầu như người trên thành phố bán cái gì cũng khó cô ơi, Con rất muốn làm kinh doanh mà bán cái gì cũng thất bại cô ạ. Cô có cách nào mách con với con đã sạt nghiệp rồi....

    Tôi biết chỉ bạn thế nào bây giờ nhỉ ?

    Cũng thật may ( hôm qua tôi vừa hướng dẫn các bạn trong nhóm thực hành kinh doanh với ẩm thực Việt ) nấu món xôi bắp non và với tôi sự ra đời của món ăn dân dã này sẽ là câu trả lời tốt nhất cho bạn.
    Vào một ngày mùa đông giá lạnh 7 năm trước đây tôi về quê nhà chăm sóc mẹ tôi đang nằm tại một bệnh viện ở một tỉnh thuộc vùng trung du miền Bắc. Buổi sáng hôm đó tôi thức dậy sau giấc ngủ chập chờn chỉ chợp mắt chừng hơn tiếng đồng hồ khi trời sắp sáng vì đêm thức chăm sóc trông chừng cho mẹ ngủ. Sáng ra bụng rất đói vì khí hậu lạnh mọi người cần nạp năng lượng để chống rét. Tôi đi lang thang trong tiết trời sương mù dày đặc quanh bệnh viện để kiếm thứ gì đó ăn tạm khi người nhà chưa kịp đem đồ ăn vào. Tối qua từ sân bay tôi vô thẳng bệnh viện thăm mẹ tôi đã quên luôn mình bỏ ăn bữa tối. Tôi tìm xuống căn tin bệnh viện và sáng sớm họ chưa làm được món gì chỉ có cháo thịt bằm. Mua một tô, đang đói bụng tôi ăn thật ngon lành vừa ăn vừa hỏi mấy chị phục vụ sao không nấu các món ăn khác sớm hơn phục vụ cho bệnh nhân và người nhà bệnh nhân họ thức rất sớm. Chị bảo tôi:

    - Trời lạnh quá, sớm hay muộn thì cũng bán hết nồi cháo, hay nồi phở kia. Dậy sớm làm gì cho khổ. Ở đây 7 giờ 30 mới bắt đầu bán cơ, quen rồi. Hôm nay chị đi ăn sớm thôi. Nhìn chị là biết ngay chị không sống ở vùng này và mới vào bệnh viện thăm người nhà phải không?

    Tôi gật đầu và thoáng buồn vì thời bao cấp qua đã lâu rồi mà một bệnh viện đa khoa của một tỉnh nhưng vẫn còn những suy nghĩ của kẻ độc quyền được bán trong bệnh viện không mang cách suy nghĩ của nền kinh tế thị trường đã thay đổi như thế nào rồi. Và mỗi ngày nó đang thay đổi chóng mặt ngoài kia nếu cứ như vậy sẽ thụt lùi và cơ hội cho kẻ khác là rất lớn.

    Ăn xong tô cháo tôi thả bộ đi ra cổng bệnh viện chợt tôi nhìn thấy những người nông dân chính hiệu. Những hình ảnh năm tháng tuổi thơ của tôi ùa về với những thúng bắp ( ngô ) luộc nóng hổi. Tôi hỏi mua. Và trời ạ sao nó lại rẻ thế này. 20 cái bắp tươi ngon nóng hổi chỉ có 10 ngàn đồng. Chị bán bắp nói:

    - Năm nay trúng mùa, ngô ngon nhưng rẻ em ạ chị luộc bán cũng không được bao nhiêu. Em nhìn xem cả cánh đồng ngô bát ngát thế kia nhiều lắm. Mua cho chị nhiều đi, ngô dẻo lắm.

    Và tôi mua sạch cả thúng luôn chỉ có mấy chục ngàn. Tôi khệ lệ xách về chia khắp cả các phòng xung quanh phòng mẹ tôi nằm. Rồi luôn miệng than tội nghiệp nông dân mình quá: Được mùa giá rớt!

    Vừa lúc chị dâu tôi đem thức ăn vào. Chị là người vừa mất việc đang thất nghiệp. Tự dưng máu kinh doanh nổi lên tôi hỏi chị:

    - Em bày cho chị bán cái này chị chịu làm không?
    - Có chứ, nhưng mà làm gì? Xưa nay chị không rành buôn bán. Bán ai mua? Mà bán gì? Bán ở đâu? Bán cho ai chứ?
    - Bán Xôi bắp non chị ạ, Em chưa nấu bao giờ nhưng mà em nghĩ ngày xưa ông bà ta nấu bắp già phải hầm nước vôi và chà vỏ bắp cực lắm, m à ăn vẫn cứng. Ngày nay bắp non ngoài kia rất rẻ lại dẻo không mất công hầm, nấu sẽ rất nhanh và em nghĩ nó sẽ rất ngon. Mình nấu bán thử chị nhé. Biết đâu chị lại có việc làm
    Chị tôi vẫn sợ. Tôi bồi thêm:
    - Chị về mua cho em bắp, đậu xanh, đậu phộng (lạc), thịt làm ruốc, gạo nếp. Em sẽ hướng dẫn chị làm và đi bán cùng chị, đừng sợ.
    Chị dâu tôi còn lưỡng lự nhưng vì đang thất nghiệp lại thấy tôi quả quyết chỉ biết làm theo.
    Cả đêm hôm đó chị em tôi giao mẹ cho chị hai trông và hì hục nấu xôi làm muối đậu, ruốc thit để kịp trước 5h sáng. Vì tôi thấy thói quen ở quê, người lao động dậy rất sớm tôi đã thấy ở bệnh viện họ lạ nhà, không ngủ được, và khi đó căng tin chưa mở cửa tôi sẽ bán được xôi cho những người thức sớm đói bụng. Chỉ với 10 ngàn một gói xôi bắp nóng hổi kèm ruốc thịt cho người bệnh, muối lạc cho người khỏe, ai thích ăn chả cũng có luôn. Lúc đầu bà con rất lạ lẫm và bất ngờ với hình ảnh một người phụ nữ có vẻ sang trọng mặc áo đầm nói giọng pha từ của người Nam bộ nửa Bắc nửa Nam cùng đi bán xôi với một người địa phương. Nhưng chính sự khác biệt đó cùng hương vị của món xôi bắp non đã giúp tôi chinh phục mọi người khi chưa đi hết một vòng các khoa của bệnh viện thúng xôi của chị em tôi đã hết nhẵn.
    Và ngày hôm sau thì mọi người như đã chờ sẵn vì lời tôi đã hứa:
    - Mai con lại phục vụ cô bác. Nếu mọi người thích con sẽ bán hàng ngày.
    Và thế là chị dâu tôi trở thành người bán xôi bắp non trong bệnh viện và chị cũng vượt qua được khó khăn của mình. Còn tôi, sau khi mẹ tôi ra viện tôi đã trở về TPHCM, mang theo món xôi bắp non làm thực đơn trong quán ăn của mình và tôi cũng bán cho bệnh nhân. Họ rất thích vì xôi bắp là món ăn dân dã bình dị rất mộc mạc. Xuất xứ từ các vùng quê miền Bắc nhưng khá hấp dẫn với cả người tỉnh thành và gắn liền với tuổi thơ tôi.
    Chẳng thế mà nhiều năm trước ai cũng biết câu chuyện bà bán xôi bắp ở một gốc cây đường Lê Thánh Tôn quận 1 từ khi di cư từ miền Bắc vào chỉ với gánh xôi bắp bà đã nuôi trưởng thành một đàn con toàn tiến sĩ, kĩ sư, bác sĩ....
    Vậy các bạn công nhận với tôi cơ hội có mặt ở khắp mọi nơi cho bắt cứ người nào, chỉ sợ bạn không dám làm mà thôi!
     
    Tags:
    danh sách diễn đàn rao vặt gov chất lượng
Đang tải...