Tớ không có bạn! Học trên lớp chỉ toàn là BÈ, cười nói với nhau giống hệt kiểu xã giao, nói chuyện với nhau cho có. Thế mà hơn 13 năm trên đời, tớ mới nhận ra sự thật đau lòng này. Có lẽ vì tớ luôn đinh linh rằng: "Ai cũng yêu quý mình, việc méo gì phải làm quen nhể" Ấy thế mà không có bạn nhưng tớ lại có người yêu mới lạ cơ. Tớ yêu từ hồi lớp 5 cơ, và đã tán "ẻm" mà tớ thầm thương nhớ trộm thành công. "Cuộc tình" của chúng tớ cứ êm đềm hết ngày này tới tháng khác - được 1 năm thì biến cố xảy ra. "Cô ấy bị em họ phát hiện đang ấy ấy với tớ" Rồi cô ấy bỏ tớ chỉ vì bị cái lí do phát hờn kia. Ôi trời ơi! Tớ xôi máu lắm. Cái tính Sửu Nhi trong tớ trỗi dậy, tớ liên tục lăng mạ, cạnh khóe và trách mắng cô ta đến nỗi bị...... BLOCK (sau 1 tuần) Vậy là tớ hết người để chửi, còn đâu những ngày tháng màu hồng kia? Tớ dằn vặt mình hàng giờ, hàng đêm với những suy nghĩ tối đen như mực.... 3 năm sau - Lớp 8 (hiện tại), tớ nhìn lại bản thân mình lúc đó và nghĩ: "Mình đã làm sai cái méo gì mà có kết cục như thế nhỉ" Tớ đọc sách, xem video, nhờ cố vấn thì được cho 1 từ khóa CHO ĐI, họ bảo cho đi mới nhận lại được. Sau nhiều lần bảo thủ thì cuối cùng tớ cũng chấp nhận tư tưởng luôn Giver này. Tớ thử TEST với 1 bạn học ở trường. Tớ giúp đỡ nó nhiệt tình, tớ làm bờ vai để nó trải nỗi buồn, tớ chia sẻ kiến thức với nó. Kết quả là gì? Nó trở thành bạn thân đầu tiên của, và giúp đỡ tớ cực nhiều. Không tồi! Còn gì nữa không? Tớ lại Test tiếp chứ ngu gì.... Lần này thì đối với công việc, tớ liên tục cho đi và dành 80% giúp đỡ, chia sẻ khó khăn cuộc sống với đối tác và ae trong team, 20% còn lại mới là lo bản thân mình. Thế là tớ dần được ae yêu quý và giúp đỡ vô cùng nhiều thời điểm hiện tại, tuyệt vời vãi kkk Kết lại. Tớ: 1. Chỉ có bạn thật sự khi dẹp bỏ suy nghĩ ai cũng yêu quý mình và CHO ĐI. 2. Đừng chỉ nghĩ tới suy nghĩ của bạn thân mà còn phải nghĩ tới người khác nữa. Hãy dùng nguyên tắc 80/20 - 80% giúp đỡ và 20% dành cho việc của mình. P.s: Tớ là một thanh niên đã áp dụng thành công triết lí "Giver's Win". Còn bạn?