I’m tired of being what you want me to be Felling so faithless lost under the surface Don’t you know what you’re expecting of me Put under the pressure of walking in your shoes…. 20.07.2017, một phần tuổi trẻ của mình đã ra đi theo Chester Bennington. Con người vẫn luôn được dạy cách vượt qua thất bại để đi đến thành công. Nhưng bạn thử google xem, chả có ai dạy bạn cách vượt qua thành công để sống tiếp cả. Cậu chuyện người thành công tự tử chẳng phải hiếm, trước đây đã từng có Whitney Houston làm mình shock, giờ lại đến Chester Bennington, người ta ra đi khi đang đứng trên đỉnh cao của danh vọng. Mình vẫn tự hỏi, đời người ý nghĩa là có mục đích để đi đến, để cống hiến và để phấn đấu, tại sao khi tiến đến cái đích đó rồi, họ lại ra đi? Thành công đến là lúc con người đánh mất chính mình, cảm giác hụt hẫng và trống rỗng tràn đến, người ta lại phải tìm đến rượu & thuốc phiện để khỏa lấp đi sự trống rỗng đó, thật very terrible. Nhìn cuộc thi the voice kid, những em bé tài năng và thành công quá sớm, mình chợt lại nghĩ, không biết chúng nó có đủ bản lĩnh để đối mặt với thành công không, khi mà tâm hồn còn non nớt và thành công như một ánh đèn chói lòa trên sân khấu. Mặt trái của nó không ai nhìn thấy, vì vốn dĩ nó giống cái bóng sau lưng bạn đó vậy. Thành công càng vang dội, ánh đèn càng rực rỡ, và bóng thì đổ càng dài. Có những người vì sợ sự trống rỗng đó mà liên tục đặt ra mục đích sống cho mình, thành công này đạt được sẽ lại xuất hiện thêm mục đích mới.Vậy hóa ra đời người giống như một con chuột bạch, chạy trong một cái lồng quay, bạn cứ quay mãi quay mãi mà chẳng nhận ra giá trị thật của mình là gì. Nhìn lại toàn cảnh cuộc chơi của cuộc đời kiểu ấy, bạn có thấy mình trở thành trò chơi của thành công? Khi một người không biết mình tồn tại trên thế gian này vì mục đích gì họ sẽ cảm thấy trống rỗng. Nhiều người sống như chỉ để cho bụng mình no nê, để cho thân mình có nơi để ở, thỏa mãn nhu cầu ăn mặc cho thế là đủ.Dường như cơm áo gạo tiền là toàn bộ cuộc sống của họ. Tuy nhiên khi cơm ăn đã đủ no, quần áo luôn đủ mặc, có nhà để ở, có xe cộ để đi lại, đời sống vạt chất đã tạm đủ họ sẽ ý thức cuộc sống của họ là gì. Nếu không tìm ra phương hướng và mục tiêu, thì sự mù mờ, cảm giác trống rỗng sẽ chiếm lĩnh, ngự trị trong lòng. Muốn tránh khỏi cảm giác đó, bạn hãy tìm cho mình một mục đích sống tối thượng,cái gì làm nên ý nghĩa của cuộc đời, hãy đem nó làm mục tiêu theo đuổi. không phải tiền, càng không phải địa vị. vì những thứ đó chỉ thỏa mãn bạn trong một giới hạn nào đó thôi (chắc chắn đấy).