Một thanh niên đang đi xin việc tại một công ty lớn. Anh đã vượt qua 2 vòng phỏng vấn đầu, và vị giám đốc của công ty là người sẽ trực tiếp " nắn gân" anh ta ở vòng cuối. Giám đốc phát hiện ra từ CV của anh ta rằng thành tích học vấn của thanh niên kia là xuất sắc, vì vậy ông hỏi, "Cậu có nhận được học bổng nào không?" Người thanh niên trả lời "Thưa giám đốc, tôi không có đủ tiền để tiếp tục học lên cao". "Có phải cha cậu đã trả tiền cho cậu để lên đại học không?" "Bố tôi qua đời khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi đã trả tiền cho việc học hành của tôi." Anh trả lời. "Mẹ cậu làm việc gì?" "Mẹ tôi rửa làm lao công cho một nhà hàng, thường ngày bà ấy rửa bát và lau dọn", chàng thanh niên trả lời, cảm thấy lo lắng vì tại sao mà người quan trọng này lại hỏi về cuộc sống riêng của mình với thái độ cương quyết như vậy. Giám đốc yêu cầu anh ta xòe đôi bàn tay cho ông xem. Đó là một đôi bàn tay trắng trẻo, thon gọn và thư sinh. "Cậu đã bao giờ giúp mẹ cậu làm những công việc đấy chưa, hoặc việc nhà chẳng hạn?" anh ấy hỏi. "Không, mẹ tôi luôn muốn tôi học cho tốt còn những việc khác, bà ấy không muốn tôi đụng vào". Giám đốc nói: "Bạn là một ứng viên tuyệt vời, thành tích của bạn trong CV khá ấn tượng. Nhưng tôi có một yêu cầu: Khi bạn về nhà ngày hôm nay, hãy làm sạch bàn tay của mẹ bạn, và sau đó trở lại và gặp tôi vào buổi sáng ngày mai." Người đàn ông trẻ tuổi cảm thấy rằng cơ hội của mình đã đến, vị giám đốc kia đã hẹn gặp mình ngày mai cơ mà. Anh về nhà với tâm trạng vui vẻ. Khi về nhà, anh nhớ lại những gì vị giám đốc đã nói; anh ta lấy một chậu nước, một ít xà phòng, một chiếc khăn và yêu cầu mẹ để anh ta rửa tay. Mẹ anh cảm thấy kỳ lạ. Suốt 22 năm nuôi nấng đứa con trai này, bà chưa bao giờ nhận được cử chỉ như thế. Hạnh phúc nhưng lẫn trong đó một chút bất ngờ, cô ấy đã đưa tay cho con trai. Anh rửa sạch tay mẹ từ từ, từ từ và nước mắt chàng trai trẻ bắt đầu lăn xuống. Đó là lần đầu tiên anh nhận ra rằng bàn tay của mẹ mình đã nhăn nheo, khớp ngón bị sưng lên và trai sạn, và có rất nhiều vết xước nhỏ và vết thâm tím trên đó. Một số vết trầy xước rất đau đớn đến mức mẹ anh ta nhăn lại khi chạm vào chúng. Lần đầu tiên anh nhận ra đó là đôi bàn tay đã rửa cả trăm chiếc bát mỗi ngày để cho anh ta lên đại học. Đôi bàn tay gân guốc của mẹ anh là giá mà mẹ anh phải trả cho việc học hành và tương lai của anh. Sau khi rửa tay mẹ, anh lặng lẽ rửa sạch và ủi tất cả quần áo còn lại và xếp chúng gọn gàng để lấy vào ngày hôm sau. Đêm đó, mẹ và con trai đã nói chuyện rất lâu. Đôi bàn tay thư sinh của chàng trai nắm chặt đôi tay gầy guộc của bà mẹ, thỉnh thoảng run lên cùng tiếng nấc nghẹn ngào. Sáng hôm sau, anh trở lại văn phòng của giám đốc. Giám đốc nhận thấy những giọt nước mắt rơi vào đôi mắt của chàng trai trẻ, khi anh hỏi: "Anh có thể cho tôi biết những gì bạn đã học hôm qua khi trở về nhà?" Người thanh niên trả lời: "Tôi rửa tay mẹ, và cũng đã hoàn thành rửa sạch tất cả quần áo còn lại. Tôi đã biết đánh đổi là gì ! Nếu không có mẹ tôi, tôi sẽ không là tôi ngày hôm nay. Tôi nhận ra như thế nào là sự vất vả để có được một cái gì đó thực sự cho riêng mình, cho gia đình và tôi đã đến để đánh giá cao tầm quan trọng và giá trị của việc giúp đỡ một gia đình. " Giám đốc nói, "Đây là những gì tôi đang tìm kiếm trong một nhân viên, tôi muốn thuê một người có thể đánh giá cao sự giúp đỡ của người khác, một người biết được những đau khổ của người khác để làm mọi việc, và một người không đặt tiền là mục tiêu duy nhất của anh ta trong đời ". "Bạn được thuê." Anh làm việc rất chăm chỉ, và nhận được sự tôn trọng của cấp dưới. Anh tôn trọng công việc của mọi nhân viên, và làm việc chăm chỉ cùng với họ như một đội đoàn kết thực sự. Một đứa trẻ, người được bảo vệ và cho bất cứ điều gì mình muốn, có thể phát triển cảm giác "quyền lợi" và luôn luôn có thể đặt mình trước, không biết gì về những nỗ lực của những người xung quanh. Khi những đứa trẻ này trở thành người lớn và bắt đầu làm việc, họ có thể cho rằng mọi người phải lắng nghe họ, và nếu họ trở thành người quản lý, họ thường không thể hiểu được cuộc đấu tranh hàng ngày của nhân viên làm việc cho họ. Những loại người này, những người có thể học giỏi, và có thể thành công trong một thời gian, cuối cùng sẽ không còn ai xung quanh gắn kết với họ. Họ sẽ càu nhàu và mãi mãi không bao giờ tiến bộ. Bạn lớn lên trong một cuộc sống thoải mái trong một căn nhà lớn, ăn các bữa ăn ngon, học piano, xem phim và chơi các trò chơi trên TV màn hình lớn bằng sự hi sinh của cha mẹ. Bạn mang một phong thái bảnh bao, hồ sơ hoàn hảo với những thành tích rực rỡ nhưng lại ko có đủ tình cảm cho những thân thiết trong gia đình, bạn bè, người thân và đồng nghiệp thì thử hỏi rằng với những khách hàng khó tính ngoài kia, bạn có đủ tình yêu và niềm đam mê để biến họ thành " thượng đế " của công ty chứ? Liệu rằng bạn có thể làm việc hiệu quả với những nhân viên khác, những người đồng nghiệp của mình với một thái độ dửng dưng và thiếu cầu thị? Hãy tìm câu trả lời cho riêng mình nhé.