Trả lời: Nan Waldman Nguồn: https://qr.ae/pvWVGx -- Nói thẳng ra thì tôi đ.éo đời nào làm việc đó cả. Liệu bạn có nói với một gia đình khốn khổ vừa mất đi đứa con của mình rằng: “Vui lên đi, mấy người khác còn mất 3 đứa rồi cơ. So ra thì mất mát của ông chẳng đáng gì.” Không đúng chứ? Chính xác là vậy. Đau khổ không phải là một cuộc đua. Không phải thứ bạn soạn ra một danh sách xếp hạng. Bạn chẳng hiểu được chuyện gì đang diễn ra trong đời một người bị trầm cảm, những gì họ nghĩ hay cảm giác của họ. Có thể lúc bạn đang nói chuyện với họ thì họ đang suy tính việc cắt cổ tay mình, có thể họ sẽ về nhà và tự hành hạ bản thân. Tình thế của họ có thể cực kỳ kinh khủng. Dù rằng không có lý do cơ bản nào, trầm cảm vẫn là trầm cảm. Đây là vấn đề của thể chất. Họ cũng ước nó biến mất giống như bệnh nhân ung thư máu khao khát sự đau đớn của họ biến đi vậy. Nếu bạn định giúp đỡ thì những gì có thể làm là nói với họ bạn ở đây là vì họ. Đề nghị giúp đỡ. Quan tâm đến trạng thái khỏe mạnh và hạnh phúc của họ. Cơn trầm cảm có thể là tạm thời, một tuần hoặc một năm, nhưng cũng có thể kéo dài suốt đời. Dù thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn họ không cần phải cảm thấy ngu ngốc hoặc sai trái khi đang chịu đựng đau khổ đâu. >> Susan Hughes Một trong những thứ khiến cho bệnh trầm cảm vô cùng khó khăn đó là bản thân tôi thấy cuộc sống của mình cũng tương đối ổn nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại cảm thấy kinh khủng đến thế.