Sau khi tiêu diệt Marshal, Riddick đã trở thành Thống Soái của quân đoàn tinh nhuệ Necromonger. Nắm giữ cả thế giới trong lòng bàn tay nhưng anh luôn thấy lạc lõng và buồn chán ở thế giới xa lạ này. Một ngày, gã chỉ huy hai mặt Vaako tự nhận hắn biết được vị trí của Furya, hành tinh quê hương của Riddick. Nỗi khao khát được trở lại quê nhà lấn át mối hoài nghi đối với Vaako. Chọn một vài người lính tin cẩn nhất, Riddick lên tàu và rời khỏi tổ ấm của mình. Và ác mộng bắt đầu từ đây! Cái gì cũng có giá của nó, và giá để trả cho quê hương không hề rẻ. “Đâu đó trên đường đi, tôi đã cẩu thả, sơ suất. Thậm chí tôi đã phạm sai lầm không thể cứu vãn! Tôi đã trở nên văn minh & yếu mềm! Vậy thì giờ đây, tại nơi này, tôi sẽ xây dựng lại..từ đầu! Tôi phải tìm lại bản năng thú vật của mình!” Riddick tự nhủ thầm khi thức dậy ở hành tinh chết. Không phải ai cũng thích ngồi trên ánh hào quang, và không phải ai phủ phục cúi đầu trước bạn cũng trung thành. Khi bị quấn thòng lọng vương miện quanh cổ, Riddick trở nên yếu mềm, xa rời bản năng của mình, phải học cách sống như một thống soái & điều hành cả đội quân Necromonger một cách trách nhiệm. Riddick không trách Vaako trở mặt, anh ta hiểu rằng đây là cơ hội tốt để trui rèn tìm lại bản năng sinh tồn đã mất, tìm lại con người thật của mình! Và đó chính là lẽ sống đời anh, thứ làm anh sống, và đứng vững cho đến bây giờ. Ai đó trong chúng ta cũng vậy, đôi lúc tự trói mình vào 2 chữ trách nhiệm để rồi xa rời bản năng gốc của mình. Mỗi ngày ngồi tự vấn trong nỗi cô đơn trầm mặc mà không tìm thấy lối thoát. Hiểu được mình là ai không phải ai cũng nhận ra được. Được là chính mình trong cuộc đời này càng khó hơn gấp vạn lần! Nhưng tôi tin rằng, nếu bạn không là chính mình, bạn không thể làm bất cứ điều gì trở nên hoàn mỹ! Chỉ khi làm cho chính mình, bạn mới tạo nên giá trị tột bậc và vượt khỏi sự đua tranh, chấp ngã của đời thường! Ai trong chúng ta cũng đều có những lúc thăng, và những lúc trầm. Những lúc thăng, bạn làm việc không biết mệt mỏi, tưởng như không ai có thể ngăn cản được bước chân của bạn. Còn những lúc trầm, bạn cảm thấy mình không còn ham muốn gì nữa cả. Đó chính là những lúc bạn sẵn sàng buông bỏ, buông bỏ tất cả mọi thứ. Một số người có thể vượt qua được những giây phút hiểm nghèo ấy một cách an toàn. Trong khi số khác thì không. Những người vượt qua, có lẽ chỉ có 2 loại: Loại thứ nhất : họ tự động viên mình, họ có niềm tin để tiến bước, và họ cứ đi. Cứ đi rồi sẽ đến! Chúng ta hay gọi nhóm này là người lạc quan. Loại còn lại : nhóm của những người như Riddick. Họ được trui rèn từ cuộc sống, vượt qua thử thách là bản năng và họ đã được trui rèn từ nghịch cảnh. Sức chịu đựng của họ cao hơn người thường và mạnh dần theo năm tháng. Không có con đường nào chắc chắn dẫn bạn đến thành công. Bạn có nhiều sự lựa chọn, hãy chọn những thứ không thể trói buộc bạn : Bản Năng Gốc! Không có gì là mãi mãi, nhưng bản năng thì trường tồn!