BÁN CHO Ổ BÁNH MÌ, KHÔNG LẤY THỊT PATÊ ...CHỈ LẤY GIÒ.

Thảo luận trong 'Quản trị - Khởi nghiệp' bắt đầu bởi Rêu phong, 11/10/17.

  1. Rêu phong

    Rêu phong Moderator Thành viên BQT

    BÁN CHO Ổ BÁNH MÌ, KHÔNG LẤY THỊT PATÊ
    ...CHỈ LẤY GIÒ.

    Có lẽ cái thứ mà khiến tôi ghi nhớ nhất về thời sinh viên của mình cho đến mãi sau này đi nữa đó là ổ bánh mì. Trên cái đất Sài thành chật chội này "bánh mì" là cái thứ mà gần như không ngày nào mà tôi không cầm trên tay. Tuần có 7 ngày thì cũng 6 ngày có mặt nó xuất hiện rồi. Có những ngày chạy ngập mặt, ba bữa ăn đều là nó và tôi cũng đều xử lý nhanh gọn lẹ khi tay còn lại đang lái xe. Ở cái chốn mà chỉ di chuyển thôi đã tốn cả tá thời gian thì đây đúng là một khoảnh khắc khó mà quên được.

    Con người chúng ta luôn có những kỷ niệm thời thơ ấu khó quên, và tình cờ "bánh mì" nó cũng gắn với tôi một hoài niệm mà khiến tôi nhớ mãi mỗi lần vừa chạy xe vừa gặm.
    Tôi nhớ đến cái thời mà còn lẹt đẹt học lớp 4 lớp 5, lúc đó nhà tôi không được như bây giờ, tôi hầu như chỉ ăn cơm nguội hâm nóng mỗi sáng rồi quốc bộ đi học. Tôi thích nhất là ngày chủ nhật cuối tuần, ngày ấy tôi thì tha hồ ngủ mà bố tôi lại còn được nghỉ. Nhưng cái nguyên do chính là khi bố nghỉ bố sẽ chở tôi đi mua đồ ăn sáng mặc khi lúc đó đã là tám chín giờ.

    Hồi ấy tôi nhớ không nhầm thì chỉ có 5k/ổ bánh mì thôi, chứ giờ thì gấp đôi gấp ba rồi. Quê tôi ở Vũng Tàu, tôi vẫn nhớ cái cảm giác ngồi sau chiếc Dream High của bố, gập ghềnh trên con đường Nguyễn Hữu Cảnh miệng cười tí toét, nói mấy câu nham nhảm. Lúc ấy tôi mập lắm, phải nói là tròn quay ra ấy. Lớp 4 thôi mà tôi đã năm chục ký rồi. Nên mỗi lần đi mua bánh mì bố tôi đều nói với cô bán hàng rằng: " Bán cho ổ bánh mì lấy giò thôi, đừng có lấy thịt patê nhớ, nhiều mỡ lắm nó không ăn được." Chẳng phải là tôi không ăn được đâu, mà tôi còn muốn ăn nữa vì với cái tính hiếu kỳ của con nít thì tôi luôn tò mò patê là gì mà bố không cho mình ăn. Nhưng bố tôi thì luôn sợ tôi ăn vào là mập thêm ra, lại bệnh thì khổ nên một miếng cũng không. Thế là suốt cái cấp một của mình, tôi chả biết "bánh mì thịt patê" là gì mà chỉ có "bánh mì giò", chỉ giò không thôi.

    Công nhận hồi đó mình ăn hay thiệt, chứ giờ mà gọi ổ bánh mì giò không như vậy chưa chắc gì tôi đã nuốt hết.

    Tính tôi và bố có phần hà khắc nhau khi tôi lớn dần vả lại lên cấp 2 tôi cũng tò tò chạy xe đạp với lũ bạn rồi. Sáng lại được mẹ cho vài đồng ăn gì thì ăn nên cái cảm giác ấy cũng chẳng còn nữa. Giờ thì sống xa nhà mỗi lần chạy xe gặm bánh tôi lại càng làm tôi nhớ đến cái khoảnh khắc thơ ấu ấy nhiều hơn.
    Giờ thì tôi ăn đủ loại bánh mì: patê, heo quay, thịt gà, chả lụa chả cá, phá lấu đủ các kiểu. Ăn nhiều nữa là mà người còn xơ xác đi nữa chứ có mập ra như hồi ấy đâu, về nhà bố mẹ đều đòi cho mập ra như hồi đó. Và giờ thì mỗi lần đi mua bánh mì cũng chẳng có ai gọi "ổ chỉ giò không patê" cho tôi nữa. Mà thôi lúc này tôi chỉ cần gọi "ổ đầy đủ" rồi ngoạm nhanh mà bắn cho lẹ.

    Tôi cũng không biết viết gì tiếp nữa để kết thúc bài viết này. Khoảng thời gian tôi xa cách nhà không tuần nào là không có một cuộc gọi đến từ người, nhưng số lần mà tôi gọi về chưa tính đủ mười đầu ngón tay. Hôm nay là ngày người sinh thành mà tôi thì lại gieo mình ở cái chốn tấp nập này. Tối nay ở nhà không biết có tiệc tùng gì không, chắc chắn là không rồi, bố tôi giản dị nên chả bao giờ có mấy thứ đó. Bố chả bao giờ biết nghĩ cho mình trước hết. Chỉ mong rằng ánh ban mai hôm nào đừng vội cuốn người đi khi tay tôi chưa kịp níu lấy tay người mà thôi.
     
    danh sách diễn đàn rao vặt gov chất lượng
Đang tải...