Bác

Thảo luận trong 'Quản trị - Khởi nghiệp' bắt đầu bởi Khởi Nghiệp, 8/8/17.

  1. Còn nhớ những ngày xưa, với một đứa bé thích ăn vặt như nó thì mỗi một gói kẹo sau ngày nhận lương của bác luôn là một món quà hấp dẫn. Chẳng nhớ rõ từ bao giờ, chỉ nhớ những ngày xưa, tháng nào cũng vậy, khi nó còn thơ dại.

    Còn nhớ những ngày xưa, bác ngồi nằm trên ghế xếp bố vải nằm xem tivi hay đọc báo, cháu đến nhà bác chơi, thế nào bác cũng kêu lại, ôm vào lòng và sợ lắm những sợi râu cứng của bác thơm vào má. Từ giờ sẽ chẳng còn được như thế nữa.

    Các con ở xa, bác thường gọi điện hỏi thăm lắm. Đến nỗi mà con thấy phiền, a còn bảo sao gọi lắm. A cả đến tuổi mà bạn bè lập gia đình hết rồi, nhưng a vẫn chưa muốn lấy vợ, bác cứ lo tìm mối nọ mối kia. Nhớ có lần bảo a đang tán chị kia, bác ưng lắm, cứ gặng hỏi về chị kia hoài. Còn có chị gần nhà nữa, bác ưng lắm, không biết nó có ưng không. Bác vẫn luôn như thế, luôn à một người bố luôn quan tâm các con còn hơn cho bác.

    Luôn chấp nhận bao dung, thứ tha và cả gánh vác cho mọi sai lầm của các con. Hồi cháu còn bé, cháu chỉ nhớ các anh hư lắm, cứ để bác phải lo hoài. Bây giờ các anh trưởng thành rồi.Còn chưa kịp báo đáp công ơn cho người bố tận tuy. A thứ có cháu, tình cảm mà bác dành cho nó còn nhiều hơn. Bác học dùng cả máy tính để bàn để gọi video call mỗi khi nhớ cháu. Hồi bác ra Hà Nội tiễn anh qua Nhật, bác chẳng kịp ở lại Hà Nội chơi, bảo là về nhà tranh thủ chơi với cháu, chứ vài ngày nữa là cháu lại vào Sài Gòn. Còn cả mấy nghìn câu thơ Kiều, bác đã thuộc lòng , bảo để dạy cho Sóc khi nó lớn, nhưng còn chưa kịp đọc cho Sóc nghe câu nào.

    Không chỉ với con với cháu, bác luôn là trụ cột cho cả đại gia đình anh em nội ngoại, việc gì cũng có tay bác. Từ giờ mọi người phải cùng đoàn kết để tiếp tục gắn kết tình thân . Bởi bác đã nỡ bỏ mọi người rồi đi qua con đường chia thế giới. Sao vội vàng.

    Cháu cũng tự hào lắm về một người bác đã chiến đấu gian khổ bao năm trên chiến trường. Sau kháng chiến, bác càng nhiệt tình hơn trong các hoạt động cựu chiến binh, nạn nhân chất độc màu da cam của xã nhà , huyện nhà. À. cháu còn nhớ bác tự hào kể khi bác công tác ở ngoài Hà Nội cùng đồng chí bảo vệ lăng Bác ngày đêm. Biết đâu bác lại được gặp Bác ở bên kia nhỉ.

    Thương bác, cháu lại thương ông bà. Giờ cũng yếu lắm, đi lại còn khó khăn, nghe nhìn cũng chả rõ . Người tóc bạc phải tiễn người tóc xanh. Mà đã kịp tiễn đâu cơ chứ. Nội còn chưa biết chuyện. Gặp các cháu, nội cứ hỏi bác ngã giờ sao rồi, hôm trước thấy bác sỹ đến khám. Đành nói dối rằng bác đã khỏe rồi, làm sao nội có thể chịu nổi một cú sốc như vậy đây.

    Gi ờ chắc bác đang nhẹ gối đầu và ung dung ngắm nhìn bầu trời. Trách bác để mọi người nhớ nhung, thương tiếc. Mà sao nỡ trách, bác đã sống hết mình vì mọi người như thế cơ mà.

    Chỉ vì không sắp xếp được lịch thực tập, và cả kiểm tra thường xuyên, cháu chỉ kịp về đưa tang bác rồi ra trường ngay. Áy náy khi không ở lại được với bác lâu h ơn.

    Từ đứa cháu vô tâm chẳng bao giờ gọi điện về hỏi thăm sức khỏe bác, giờ thì ....chẳng còn kịp nữa. Những lời yêu thương còn chưa kịp nói ra.
     
    Tags:
    danh sách diễn đàn rao vặt gov chất lượng
Đang tải...