Hôm nay chúng tôi - Những thành viên đại diện cho QTvKN đã có cơ hội đến thăm và chia sẻ với những phận người có H đang sống những năm tháng cuối đời tại Bệnh viện Nhân Ái, Bình Phước. 6h30 xe xuất phát. Quảng đường hơn 200km từ TPHCM đến xã Phú Văn huyện Bù Gia Mập dường như trôi qua rất nhanh bởi những câu chuyện rôm rả của những con người tràn đầy nhiệt huyết trên chuyến xe Nhân Ái này. Bạn có nhận thấy rằng khi nhiều người ở cùng 1 không gian, thời gian để cùng hoàn thành 1 công việc nào đó, đặc biệt là những việc vì cộng đồng sẽ rất dễ mở rộng lòng mình, dễ cảm thông và yêu nhau nhiều hơn không? Gần 11h chúng tôi đến nơi với sự chờ đón của hơn 10 cán bộ, y bác sỹ của BV. A Vũ PGĐ BV chia sẻ dù rất muốn có mặt tiếp đón đoàn nhưng chị GĐ có việc quá đột xuất nên chỉ có thể nhắn nhủ lại những lời cảm tạ. Chúng tôi được xem 1 clip ngắn nói về "Hành trình 10 năm hình thành BV Nhân Ái". Từ ngày còn là 1 vùng đất hoang sơ để rồi khi những người tâm huyết có được quyết định xây dựng từ những năm 2006, rồi những khó khăn trong việc tìm những y bác sỹ ...bạn có sẵn lòng từ bỏ nơi chốn đô thành phồn hoa để đến chốn hoang vu này, hàng ngày lại làm việc với những người có H - 1 công việc mà nếu 1 phút không may sẽ có những tai nạn nghề nghiệp ảnh hưởng đến cả tính mạng của mình? Chúng tôi được lắng nghe, được giao lưu, được nghe những người bạn có H chia sẻ, với những lời ca tiếng hát vui vẻ và ấm áp. Đâu đó dưới khán phòng vẫn còn có 1 số ánh mắt bi quan với những cái nhìn thờ thẫn hướng về khung cửa. Nhưng rồi sự lơ đãng đó qua đi rất nhanh bởi với sự hài hước dí dỏm và tài năng của anh Hùng - 1 thành viên của đoàn đã khiến tất cả khán phòng trở nên náo nhiệt hơn. Chỉ cần 1 vài trò chơi nhỏ chúng tôi đã thấy những nụ cười, cái đập bàn vui vẻ phấn khích của họ. Họ được quan tâm. Họ được cảm nhận sự chia sẻ. Họ thấy mình là 1 phần của cuộc sống chăng? Tôi tự hỏi: nếu 1 ngày nào đó, khi thức giấc bất chợt chúng ta biết chắc chắn rằng chúng ta sẽ phải chết, chết sớm, chết không còn gì từ 1 công việc hàng ngày, 1 niềm mơ ước sống, những người thân, người bạn xa rời... thì chúng ta sẽ phải làm gì? Phải chăng chúng ta cần là những bàn tay với những nụ cười Nhân Ái như hôm nay? Với bản thân mình, tôi cảm thấy thật hạnh phúc vì có được 1 ngày cuối tuần rất ý nghĩa. Những lo lắng thiệt hơn, những tính toán của danh vọng của cuộc sống bận rộn dường như tan biến. Tôi sợ cuộc sống bận rộn hàng ngày sẽ cuốn những khoảnh khắc đó qua nhanh. Sợ nhưng phải đối mặt, như cách mà anh Hưng - 1 bệnh nhân có H, ngoài 60 hôm nay đã chia sẻ với 1 nụ cười hiền " Có 1 lúc nào đó bạn không thể thay đổi được số phận, ví như cái chết sẽ đến; vậy thì thay vì oán trách, hãy cười lên, sống trọn vẹn từng phút giây...rất nhiều điều kì diệu sẽ đến ". Điều kì diệu của anh Hưng là gì? Phải chăng là nụ cười hiền trong veo nhưng đầy bí ẩn, tạo nên những chất liệu sống muôn màu để truyền động lực sống cho chính chúng ta? Anh Hưng sẽ chết. Nhưng tôi và những người có mặt hôm nay (tôi chưa hỏi cảm xúc của những thành viên trong đoàn nhưng những giọt nước mắt và ánh mắt triều mến hôm nay cho phép tôi khẳng định ) tin chắc rằng nụ cười của anh sẽ còn rất lâu nữa mới tắt, hoặc sẽ không bao giờ tắt - Nếu có được sự chung tay chia sẻ và tình yêu thương của chúng ta!!! P/S: Thông qua chuyến đi và bài viết này, chúng tôi mong muốn giới thiệu với Qúy ACE về 1 địa chỉ nhân đạo cần giúp đỡ. Tất cả các bệnh nhân đang được cưu mang ở Bệnh viện Nhân Ái đều được điều trị và chăm sóc miễn phí. Nếu trong tương lai bạn có 1 kế hoạch nào đó dành cho những người bạn có H nơi đây và cần sự hỗ trợ thì chúng tôi rất sẵn lòng kết nối