1.Không biết mình là ai, có kỹ năng và năng lưc ở mức nào, không biết khách là ai; gặp khách hú hoạ, may thì bán được mà không may thì thôi, tuỳ. Tỷ lệ chốt đơn của người có trình độ dạng này không cao, do có gặp khách xong, có bán được thì sau đó cũng không biết tại sao lại thế. Mỗi lần gặp khách là một lần họ như chơi cá độ, kết quả hên xui. Câu mẫu cho trường hợp này là “Em cứ gặp khách thôi, biết đâu bán được hàng!” 2. Biết mình là ai, không biết khách là ai: chỉ biết mình tốt mà không biết gì về khách do vậy sẽ dừng ở mức lúc đúng lúc sai. Họ có thể điều chỉnh mình sau đó nhưng vẫn ở tình trạng có thể phù hợp hoặc không phù hợp với khách. Câu mẫu: “Em nói hết chất lượng và các công năng tính dụng hay nhất của sản phẩm rồi, không xót điều gì luôn. Mà họ vẫn không mua anh ạ!” 3.Biết mình và biết khách là ai, nhưng không biết điều chỉnh, chỉ biết dùng điểm tốt của mình cứ phù hợp với khách là ổn, không thì cũng chịu. Tỷ lệ chốt có nhưng không phải là cao và thường thì khó mà tăng lên được. Câu mẫu: “Đích xác là họ cần chất lượng, sau đó là mẫu mã cuối cùng mới là giá cả, nhưng em nói thì họ lại không thể hiện thiện chí muốn mua, em thử thuyết phục các kiểu khác nhau, sau cùng thì họ thoái thác anh ạ!” 4. Biết mình là ai, biết khách là ai và biết điều chỉnh cho phù hợp với đối tượng, với họ thì tỷ lệ thành công tăng lên nhiều do họ biết hạn chế và rút hẳn tỷ lệ thất bại xuống thấp. Câu mẫu: “Em đã dò ra được khách họ cần gì rồi, lần này em thử hai cách mà chưa hiệu quả, lần sau em sẽ thử kiểu khác. Kiểu đó em rút ra từ kinh nghiệm của bản thân mình cùng với việc rà soát cách bán của các đối thủ khác. Chắc chắn ổn anh ạ! “