TẠI SAO NỀN KINH TẾ LỚN THỨ HAI THẾ GIỚI LÀ TRUNG QUỐC, LẠI ĐI BÓC LỘT CÔNG DÂN CỦA MÌNH NHIỀU NHƯ V

Thảo luận trong 'Quản trị - Khởi nghiệp' bắt đầu bởi Nhà thuốc Đức Hàng Mã, 14/8/22.

  1. TRONG KHI CÁC NƯỚC PHƯƠNG TÂY ÁP DỤNG CHẾ ĐỘ LÀM VIỆC 7 TIẾNG 1 NGÀY, 4 NGÀY 1 TUẦN, CÁC NHÀ XƯỞNG CỦA TRUNG QUỐC VẪN LÀM VIỆC THEO CA 12 TIẾNG 1 NGÀY, VỚI MỨC LƯƠNG 700 USD MỘT THÁNG, VÀ KHÔNG ĐƯỢC CUNG CẤP THỰC PHẨM MIỄN PHÍ.
    A: Henry Yeh
    Link : https://qr.ae/pv5xsr
    Mặc dù tôi không đồng ý với một số thứ trong nền kinh tế xã hội của Trung Quốc, nhưng vấn đề này chủ yếu là hành động của các doanh nghiệp tư nhân. Đó là di sản của chủ nghĩa tư bản độc hại Laissez Faire của Giang Trạch Dân.
    Giải thích một cách dễ hiểu, nó đại diện cho một hình thức tự do kinh tế tuyệt đối: đây là doanh nghiệp của bạn, bạn có thể điều hành theo bất cứ cách nào bạn muốn, chính phủ không nên có vai trò gì trong việc bạn quản lý công ty. Về lý thuyết, lực lượng thị trường có thể điều tiết mọi thứ. Bạn không thích điều kiện làm việc như nô lệ? Tìm một công việc khác: nếu công ty muốn giữ nhân tài là bạn, họ phải cải thiện điều kiện làm việc. Không thích những sản phẩm bị lỗi (nếu không muốn nói là gây chết người): hãy tìm một nhà cung cấp khác, các doanh nghiệp tư nhân chắc chắn sẽ thay đổi cách vận hành của họ, nếu họ muốn bạn tiếp tục làm việc cho họ.
    Bạn không thích sữa độc hại? Để đó quản lý thị trường xử lý nó, bạn hãy mua từ một hãng khác, và tẩy chay doanh nghiệp đấy khỏi khỏi thị trường kinh doanh!
    Với những năm 1990 và 2000, môi trường kinh doanh của Trung Quốc chắc chắn đã bị quản lý một cách chặt chẽ, vẫn có lợi với các doanh nhân. Họ lập luận rằng vì Trung Quốc vẫn còn tương đối nghèo, chính phủ không thể tạo gánh nặng cho các doanh nghiệp mới bằng những quy định khiến họ tổn thất tiền bạc.
    Sau đó tới thời Tập Cận Bình (tôi cũng có những bất bình với ông ta, cụ thể là chế độ chuyên quyền, nhưng nó lạc đề mất rồi). Luật pháp được thắt chặt, các quan chức mới được bổ nhiệm (với nhiều tay chân của Giang bị tống vào tù). Trong hơn một thập kỷ, mức LƯƠNG bình quân (không nên nhầm lẫn với GDP bình quân đầu người) của tầng lớp lao động Trung Quốc đã cải thiện lên trên 700 đô la Mỹ/tháng.
    Đối với bạn là công dân của các nước phát triển, 700 đô la Mỹ có lẽ là không nhiều. Nhưng với hầu hết các khu vực của Châu Mỹ Latinh hoặc Đông Nam Á, nó CỰC KỲ QUAN TRỌNG hơn những bất cứ thứ gì được thiết lập sau này.
    Chú ý về sự tăng trưởng âm về TIỀN LƯƠNG (đừng nhầm với GDP bình quân đầu người) ở những người Mexico không có bằng đại học. (Ảnh 2)
    Và ngay cả khi người Trung Quốc phải làm việc nhiều hơn để có được 700 đô la đó, thì với người Mexico (tự do, dân chủ) sẽ kiếm được ít hơn nhiều khi bỏ ra công sức tương tự người Trung Quốc.
    Thế nên, đúng vậy, mặc dù Trung Quốc vẫn còn nhiều chỗ cần cải thiện, nhưng nó đã tốt hơn một phần (tự do, dân chủ) của thế giới.
    Và nếu bạn nghĩ rằng Trung Quốc “đỏ” như thế là xấu xa, thì chúa ạ, mời bạn trải nghiệm làm việc cho Trung Quốc “tốt” này.
    Lương tăng ca hả? Ở Đài Loan, bạn thường phải làm việc 60–72 giờ với chỉ 40 giờ được trả lương. Đúng, bạn không nhìn lầm đâu. Bạn không những không được trả lương tăng ca, mà còn không được trả tiền cho gần một nửa số giờ làm việc của bạn!
    Với 35 giờ làm việc một tuần, ngoài ở Tây Âu, không thấy có ở bất cứ nơi nào khác, chắc chắn cũng không có ở nước Mỹ tuyệt vời.
    ---------------------------------------------
    Bình Luận : Andrei Ma
    Có lẽ người hỏi sống ở Tây Âu và sử dụng xã hội châu Âu làm thước đo để so sánh. Tôi cảm thấy ngạc nhiên khi những người cánh tả ở Anh mô tả nước Anh như một loại hố sâu địa ngục lạc hậu, nơi mà số đông bị bóc lột sức lao động như nô lệ*. Sự cường điệu của họ chỉ bắt đầu có ý nghĩa khi bạn nhận ra rằng họ chỉ so sánh Vương quốc Anh với Tây Âu và lấy các nước Bắc Âu là điểm tham chiếu của họ. Hoa Kỳ là ông kẹ xấu xa, hãy giả vờ như phần còn lại của thế giới không tồn tại, bởi vì nó không có gì khác ngoài một nỗi kinh hoàng, một ngày trong cuộc đời của một công dân bình thường ở Trung Quốc sẽ phải kèm với một cảnh báo "nội dung gây khó chịu".
    Đối với Đài Loan… Vì người vợ Đài Loan của tôi không thích sống ở Anh, cô ấy chắc chắn sẽ không quay trở lại Đài Loan cho đến khi chúng tôi (1) nghỉ hưu hoặc (2) trúng xổ số và có đủ tài chính để không phải làm việc.
    (* Tôi không phủ nhận rằng Vương quốc Anh vẫn là một xã hội bất bình đẳng và là một xã hội cơ động, - hoặc vài điều nữa - chắc chắn là một xã hội có vấn đề, nhưng mà nó đã lạc đề rồi.)
    ---------------------------------------------
    Bình Luận : Joe Bilo
    Bổ sung thêm... Mặc dù 700 mỗi tháng có vẻ thấp, một người bình thường CÓ THỂ ăn ít hơn 5 đô la một ngày ở Trung Quốc. Quần áo rẻ, taxi và tàu điện ngầm chỉ bằng một phần nhỏ so với mức phí của các quốc gia khác. Giá thuê nhà rẻ hơn, nhà ở trung bình rẻ hơn, điện thoại di động và dịch vụ rẻ hơn, chăm sóc sức khỏe chỉ bằng một phút so với các nước khác... vv ... Tôi không nghĩ rằng tôi có thể ăn 5 đô la một ngày ở Mỹ. Hôm trước tôi đã đi mua một chiếc bánh burrito với đồ uống, nó hết 17 đô la. Cho nên, số tiền chi cho đồ ăn một ngày sẽ là 30 đô la/ngày ở Mỹ. Vậy nên, theo một nghĩa nào đó, việc trích dẫn 700/tháng là một phép đo không chính xác về thu nhập tài chính.
    ---------------------------------------------
    Bình Luận : Tyler Brown
    Tình trạng bóc lột sức lao động trước thời Đặng ở Trung Quốc còn tồi tệ hơn nhiều so với ngày nay. Dưới thời Mao, toàn bộ nông dân đã bị buộc phải từ bỏ tất cả đồ đạc của họ, gia nhập cái gọi là công xã, và làm những công việc lặt vặt từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, tất cả chỉ vì để nhận được những “tờ phiếu” (trong trường hợp tốt nhất) đủ để đổi thực phẩm chất lượng thấp, để giúp họ tồn tại. Nếu bạn không thể làm việc, bạn đừng không ăn. Nếu bạn đứng sai phe của các cán bộ ĐCSTQ, bạn sẽ không được ăn. Toàn bộ giai cấp nông dân, mà lúc đó là đại đa số dân chúng, đã bị biến thành nô lệ và bị bóc lột ở mức độ tối đa, tuyệt đối về mặt con người (và thường là hơn thế nữa). Và ngay cả khi bạn đã làm tất cả những gì bạn được bảo, bạn vẫn có thể chết đói vì một số sắc lệnh ngu ngốc được ban hành (như trong Đại nhảy vọt) để tăng cường xuất khẩu lương thực, dù cho cái giá phải trả là chết đói hàng loạt.
    Và điều đó rất giống khi mà Trung Quốc được điều hành dưới sự lãnh đạo của chủ nghĩa tân Mao của kẻ lừa đảo/nhà lãnh đạo Winnie the Xi và những người cộng sự bị tẩy não của ông, những người chỉ quan tâm đến một điều và một điều duy nhất - nắm giữ
    quyền lực trong tay.
     
    Tags:
    danh sách diễn đàn rao vặt gov chất lượng
Đang tải...