KHỞI NGHIỆP CÓ PHẢI LÀ LÀM CEO?

Thảo luận trong 'Quản trị - Khởi nghiệp' bắt đầu bởi Ẩn Danh, 2/9/17.

  1. Ẩn Danh

    Ẩn Danh Member

    Tôi vào Group cũng khá lâu rồi, nhận được rất nhiều giá trị từ Group nhưng chưa bao giờ dám viết bài, vì tôi thực sự không có khả năng viết. Hôm nay tôi "dám" viết bài về câu chuyện của tôi, hy vọng bài viết này có thể chia sẻ đến các bạn một thông điệp để các bạn tự tin hơn trong hành trình đi tìm cái được gọi là đam mê, hoài bảo của riêng mình.
    Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo thuộc tỉnh Quảng Ngãi, tuổi thơ tôi gắn liền với củ khoai mì chấm muối ngày 3 bửa. Ba mẹ và các anh chị em tôi làm nông dân rất vất vả.
    Tôi không thích làm nông dân, tôi thích xem những bộ phim Hàn Quốc về một anh chàng chủ tịch hội đồng quản trị, thích một cô lọ lem trong những cuộn phim ấy. Ước mơ từ đó lớn dần, lớn dần nó thôi thúc tôi phải làm một cái gì đó cho tương lai của mình. Bất hạnh thay tôi càng trưởng thành tôi càng nhận thấy da tôi không giống như bao người bạn mình. Tôi được mọi người và bạn bè gọi là Da Rắn, từ đó nổi xấu hổ, tự ti luôn đè lên đôi vai của một đứa trẻ như tôi. Mỗi lần mùa đông về là lúc da tôi rớm máu, chỉ có mình tôi mới thấu hiểu được nổi đau mà mình đang gặp phải. Ngày qua ngày tôi thầm trách cho số phận hẩm hiu, sao lại là tôi? Tại sao cuộc sống lại không công bằng với tôi. Tuy nhiên tôi là một đứa trẻ không lùi bước trước mọi hoàn cảnh.
    Năm tôi học lớp 8 là lúc tôi khao khát mãnh liệt về việc "cải mệnh" của mình. Một thân một mìn tôi lặn lội từ Quảng Ngãi vào HCM để làm công nhân kiếm tiền, không phải ba má tôi không đủ tiền cho tôi đi học mà là tôi muốn có nhiều tiền để thay đổi cuộc sống tôi hiện tại.
    Với mức lương 320k/ tháng của một đứa trẻ tôi hạnh phúc biết bao, khi tự mình có thể mua cho mình một bộ quần áo mà mình thích.
    Cầm trên tay 1 triệu đồng sau 3 tháng hè, tôi hanh phúc lắm, hạnh phúc không thể nào diển tả được. Rồi cứ thế 4 cái hè liên tiếp sau đó tôi điều vào Sài Gòn để kiếm tiền và ước mơ lớn nhất của tôi là vào được Đại Học.
    Không may mắn thay là 2003 tôi không đổ vào trường ĐH mà tôi ước mơ, tôi chấp nhận dành một năm khổ luyện để vào được đại học, tôi về xin tiền bố mẹ để tiếp tục ôn luyện, nhưng ba mẹ tôi không có một khoản tiền 4,5 triệu cho tôi ôn thi, tôi đành nước mắt hai hàng vác ba lô bỏ xứ mà đi, hứa với lòng sẽ vào được đại học mới trở về quê hương. 2003-2004 một đó tôi lăn lộn khắp nơi từ Đồng Nai, Sài Gòn, Đến Long An, Tiền Giang để làm hết việc này đến việc khác mong có đủ tiền để vào Đại Học.
    Trời không phụ lòng người, tôi đã vào đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học tôi đã hy vọng vào một tương lai tốp đẹp nhưng với công việc làm công ăn lương, ngồi đếm thời gian trôi qua đủ 8 tiếng tôi cảm thấy có gì đó không phù hợp với mình. Thế là 2011 tôi bắt đầu từ bỏ sau 3 năm đi làm công ăn lương.
    Từ đó tôi lang thang khắp nơi để tìm kiếm cơ hội, đam mê và kiếm tiền để thực hiện chúng. Tất cả chỉ có một mình, những lúc khó khăn tôi thường tự an ủi mình, té đau thì tự mình đứng lên, cô đơn thì tự tìm bạn bè mà chơi, khóc thì tự mình lâu những giọt nước mắt để tiếp tục bước tiếp. Cứ nghĩ mình cũng nhiều thăng trầm nhưng khi ra bên ngoài tôi mới thấy phụ nữ Việt Nam nhiều người còn khổ hơn mình, nhiều người bất hạnh hơn mình, nhiều người không có một chút sức mạnh, không có một cái cơ hội. Và tôi đã nhiều lần làm những chương trình liên quan đến phụ nữ nhưng tôi không đủ sức, lại không có nhiều tiền nên không giúp được tất cả. Vì vậy không ai có thể giúp được mình, chỉ có mạnh mẻ vươn lên mà thôi.
    Quay lại với làn da rắn của tôi, các bạn biết rồi đó nó ám ảnh mình, nó làm mình thiếu tự tin và làm mình không hạnh phúc. Tôi quyết định dấn thân vào ngành làm đẹp để tự làm đẹp cho mình, tôi đi chào hàng khắp nơi ai cũng bảo tôi là "da tôi xấu vậy mà bán mỹ phẩm ai mua?", tôi toàn bị người ta tư vấn ngược lại,... nước mắt chan cơm là điều dể nhìn thấy ở tôi gia đoạn đó. Nhưng tôi luôn không bao giờ tin vào số phận, không bao giờ ngừng tin tưởng vào bản thân mình và rồi một ngày đẹp trời tôi đã làm một thương hiệu mỹ phẩm riêng mang tên mình, mang bao ước mơ, hoài bảo và cả nước mắt của mình vào từng sản phẩm.
    Vậy đó tôi chính thức trở thành CEO, tôi rất tự tin với cái cương vị CEO vì không phải tôi nghĩ mình giỏi mà đó là kết quả của một hành trình. Tôi đã khởi nghiệp từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi khởi nghiệp từ chính mình ước mơ nhỏ nhoi của một đứa trẻ, tôi khởi nghiệp từ những gánh hàng rong mà tôi đã lang thang khắp phố phường, tôi khởi nghiệp từ những tờ rơi tôi đi phát, tôi khởi nghiệp từ khi tôi bị người ta từ chối tôi.
    Và bây giờ chính là kết quả!
    MITA

    Hình ảnh này hơn 10 năm về trước d
     
    Tags:
    danh sách diễn đàn rao vặt gov chất lượng
Đang tải...